Hai người không hề sợ hãi.
Trong mắt bọn họ, giết loại người như Phan Lâm dễ như trở bàn tay.
Phan Lâm đích thân dẫn đường, chắc chắn sẽ không có bẫy.
Nếu như người này dám làm loạn, bọn họ chỉ cần giữ chặt Phan Lâm, dùng anh làm lá chắn.
Hơn nữa, bọn họ cũng không nghĩ rằng Phan Lâm có thể ra tay với họ, dù sao bọn họ cũng là những cường giả của nhà họ Kiều!
Là những cao thủ được đánh giá là giỏi nhất vùng!
Sao có thể sợ hãi trước những người dân bình thường được cơ chứ?
Hoặc có thể tên bác sĩ Lâm này cũng có chút thủ thuật. Nhưng trong mắt bọn họ, loại võ thuật y học kia chỉ là loại tà môn dị giáo trong tam giác cửu lưu.
Phan Lâm uống cạn trà trong chén, đứng thẳng dậy đi về phía sau căn phòng.
Trong trang viên của phòng khách có một lối đi bí mật, mở nền nhà ra, móc vài viên gạch lên lập tức xuất hiện một cánh cửa såt.
Mở cánh cửa sắt ra, thứ hiện ra trước mắt hai người là một chiếc cầu thang dẫn xuống lòng đất.
Tiểu nhân đúng là tiểu nhân, chỉ biết đào lỗ chuột, không dám gặp người khác” Kiều Đức Trọng nhún vai nói.
“Hai người chê cười rồi, tuy thứ này đúng là có hơi khó nói, như lại dùng rất tốt, nếu không tôi cũng chẳng dễ dàng vượt qua mỗi khi gặp rắc rối như vậy.”
Phan Lâm nhẹ giọng nói rồi tiếp tục cất bước.
“Anh xây chỗ này để nhốt cậu chủ nhà chúng tôi sao? Cũng đúng, nếu như đổi thành một nơi bình thường thì anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-o-re/694084/chuong-2059.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.