Phan Lâm có chút bối rối khi nghe thấy vậy.
"Về phương diện đó?"
"Thế nào? Đường đường là bác sĩ, nà không hiểu ý tôi sao?" Người đàn ông hừ một tiếng lạnh lùng, vô cùng bất mãn.
Nhưng mặc dù nói câu này rất bình thường, nhưng Phan Lâm vẫn nghe ra được giọng điệu có chút quẫn bách.
Kết hợp với hành vi giấu diếm của đối phương, Phan Lâm đột nhiên nhận ra.
"Tôi hiểu rồi, hóa ra là cậu bạn có vấn đề!"
Người đàn ông toàn thân run rẩy và đột nhiên quay đầu lại và kéo mũ trùm đầu xuống.
Dù không đeo mặt nạ nhưng hầu hết khuôn mặt của anh ta đều được che bởi mũ trùm đầu, muốn nhìn thấy khuôn mặt thật của anh ta vẫn rất khó.
Anh ta hít một hơi thuốc lá, lạnh lùng nói: "Có chữa được hay không? Đừng có nói linh tinh dài dòng như vậy, nếu cậu không có khả năng chữa, tôi sẽ tìm người khác."
"Bạn này, về nam khoa, tôi thực sự đã từng tìm hiểu ít nhiều, nhưng vấn đề là bây giờ tôi không biết gì cả. Làm sao tôi có thể trị cho cậu đây? Muốn trị được bệnh thì phải cần nhìn, nghe, hỏi, sờ chứ!" Phan Lâm nhún vai.
Nghe xong lời này, nam nhân trầm mặc hồi lâu, đột nhiên vén áo choàng, cải thắt lưng, muốn cởi quần.
"Cậu làm gì vậy?” Phan Lâm sửng sốt, vội vàng hỏi.
"Không phải cậu nói muốn nhìn, nghe, hỏi, sờ sao? Tôi sẽ cho cậu xem!" Người đàn ông nghiến răng nghiến lợi nói.
Một cảm giác nhục nhã xuất hiện một cách tự nhiên.
Phan Lâm dở khóc dở cười: "Không cần đầu,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-o-re/694071/chuong-2046.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.