Trong bầu trời đêm.
Bên trên boong tàu toàn là máu tươi, Phan Lâm cứ đứng sừng sững ở trước mặt Phương Kỳ Lân như vậy.
Himura Kenshin thấy hơi sững sờ.
Người kia là ai?
"Ngươi là Phương Kỳ Lân a?”
Phan Lâm nhìn Phương Kỳ Lân đã không còn hình người, cúi xuống, từ tốn nói.
"Là... Là..” Phương Kỳ Lân vô ý thức nói. "Sao mấy người lại biến thành dạng này? Còn nữa, mấy người chạy tới nơi này làm gì?” Phan Lâm nhíu mày hỏi.
Phương Kỳ Lân há to miệng, không biết trả lời như thế nào, Himura Kenshin bên này hừ lạnh ra tiếng: “Cậu là ai? Cũng đến để tìm cái chết sao?”
"Không phải, tôi tới để tham gia buổi quyết đấu với Yoko Nakagawa như đã hẹn” Phan Lâm lạnh nhạt nói.
"Ồ... Cậu là bác sĩ Lâm?” Himura Kenshin nhíu đôi mắt già lại, cười ra tiếng: “Không ngờ thế mà cậu còn dám tới? Được! Được lắm! Như thế, chúng tôi cũng không cần phải người đến Thần Long giết cậu nữa! Ha ha ha ha..”
Nói xong, Himura Kenshin không chút do dự, trực tiếp nhấc kiếm Nhật lên hung ác chém về phía đầu Phan Lâm. "Bác sĩ Lâm! Cẩn thận!”
Phương Kỳ Lân thê lương gào thét.
Nhưng mà không kịp rồi!
Tốc độ rút đạo của Himura Kenshin quá nhanh.
Gần như là nhanh như chớp, đã vượt qua cả vận tốc âm thanh.
Đến khi anh ta hô lên, đạo đã tới gần đầu Phan Lâm rồi.
Nhưng trong nháy mắt sắp bổ trúng Phan Lâm.
Keng!
Một tiếng vang lanh lảnh truyền ra.
Chỉ nhìn thấy thanh kiếm Nhật kia bỗng nhiên khựng lại.
Lại nhìn kỹ!
Hoá ra là Phan Lâm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-o-re/694049/chuong-2024.html