"Phương Kỳ Lân?"
Mọi người không khỏi choáng váng.
"Mọi người đã nghe thấy cái tên này chưa?"
Minh chủ Hồng Vũ liếc lướt qua phía đám đông.
Tuy nhiên, tất cả mọi người đều lắc đầu.
"Chưa bao giờ nghe thấy".
"E rằng là một kẻ vô danh tiểu tốt từ đâu đó tới!"
"Chẳng lẽ là muốn lợi dụng sự việc này để phô trương, nổi tiếng sao?"
"Ô, xã hội ngày nay có nhiều người như thế này lắm, thích thu hút sự chú ý của người khác! Mọi người có còn nhớ lúc đầu Nakagawa khiêu chiến với bác sĩ Lâm, có cái tên Hồn Gia Bảo nhảy ra khiêu khích Nakagawa không? Vì để nổi tiếng, kết quả là bị đánh cho sống dở chết dở. Tôi nghe nói bây giờ vẫn đang nằm trong IC!"
Một người phụ nữ cười nói.
Mọi người đều gật đầu.
"Nhóc con, đây là việc trọng đại của của nước chúng ta, không phải là trò trẻ con! Nếu cậu dám ở đây làm loạn, tôi sẽ ném cậu xuống biển cho chết đuối đấy! Mau cút đi, đừng làm loạn nữa” Một người đàn ông vạm vỡ bước lên mũi tàu, bay lên xông về phía Phương Kỳ Lân hét lớn.
Phương Kỳ Lân nghe thấy giọng nói này, liền nhìn chằm chằm vào người đàn ông vạm vỡ ấy.
Anh ta một mình một thuyền, không hề che mặt, lại còn lộ mặt thật cho mọi người nhìn.
Có thể nhìn ra được đây cũng là một chàng trai ngoài đôi mươi với hàng lông mày rậm, gương mặt cương nghị. Nhưng điều khiến mọi người đặc biệt chú ý chính là ánh mắt của anh ta.
Kiêu!
Vô cùng kiêu!
Đó là một kiểu kiêu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-o-re/694045/chuong-2020.html