Tất cả mọi người đều há hốc mồm nhìn hai dấu tay đỏ tươi trên mặt Thư Dương.
Thư Dương ngớ ngẩn một lúc, rồi đột ngột ngẩng đầu: "Ông Chiến, sao...sao ông lại đánh con?” "Ai cho cậu dẫn người đến đây giở thói ngang ngược, càn rỡ hả?” Nông Minh Chiến quát hỏi một cách lạnh lùng.
“Ông Chiến, con...con tới đây để gặp bác sĩ Lâm... Thầy con mắc bệnh nặng, đang trong cơn nguy kịch, cần bác sĩ cứu giúp, cho nên con.”
“Cho nên cậu tới đây để gây sức ép với nhà họ Kiều, tới đây để bắt Kiều Huyền Mi, ép bác sĩ Lâm phải ra mặt? Đúng không?” Ông Nông Minh Chiến trừng mắt, hỏi lại lần nữa.
“Cái này....Vâng." Thư Dương há miệng thở hổn hển, hai bàn tay của Nông Minh Chiến lại tát thêm hai cái thật mạnh.
Bốp bốp!
Lần này, Thư Dương bị đánh đến đầu choáng mắt hoa.
Anh ta ôm lấy khuôn mặt sưng tấy của mình, trừng to mắt nhìn Nông Minh Chiến đầy khó tin.
“Ông Chiến.."
“Cút! Mau dẫn theo người của cậu cút khỏi đây cho tôi!” Nông Minh Chiến hét to, gương mặt già nua đỏ bừng lên.
“Ông.”
Vẻ mặt Thư Dương rất hung tợn, chuẩn bị quát lại, nhưng lại bị người nhà họ Thư kịp thời giữ lại, không ngừng nháy mắt ra hiệu.
Thấy vậy, Thư Dương siết chặt nắm tay, gần như nghiến răng nghiến lợi: "Ông Chiến, ông muốn con cút, con sẽ cút, nhưng... Thầy của con mắc bệnh nặng, chẳng lẽ ông muốn con trơ mắt nhìn thầy ấy chết vì bệnh tật sao?”.
“Thư Dương, cậu thực sự nghĩ tôi là một lão già ngu ngốc sao? Tuy chuyện của nhà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-o-re/694039/chuong-2014.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.