Chương trước
Chương sau
Phan Lâm vừa ra khỏi nhà họ Cổ thì lập tức đưa Kiều Huyền Mi về chỗ mẹ nuôi Kiều Thu Yến, còn nhờ Nhụy Thi đi tới hiệu thuốc lấy đủ các loại thuốc và đồ chữa thương cần thiết.
Nhà họ Kiều.
Người nhà họ Kiều vô cùng ngạc nhiên.
“Đây là... Phan Lâm sao?”
“Sao anh ta lại chạy đến nhà họ Kiều chúng ta vậy?"
"Còn nữa, Kiều Huyền Mi sao thế kia?”
Lời nói ngạc nhiên vang lên liên tiếp, mọi người thảo luận sôi nổi.
Vì để không vướng phải nhiều phiền phức hơn nữa, Phan Lâm bèn giả bộ, anh không còn là bác sĩ Lâm mà chỉ là Phan Lâm của Giang Thành.
Vết thương của Kiều Huyền Mi không nặng lắm, nhưng vết thương trên mặt lại rất đặc biệt, tệ hại là đồ làm móng ở tay Hoàng Hồng Diễm có thành phần hết sức phức tạp, có tính lây nhiễm với vết thương hở, nếu không xử lý nhanh thì e sẽ để lại sẹo.
"Mę nuôi! Me!" Phan Lâm đẩy cánh cửa nhà Kiều Thu Yến ra, gọi mấy tiếng liên tiếp.
“Lâm đó sao? Lâm đến rồi đó à? Nhanh đến đây mẹ xem nào!”
Kiều Thu Yến mừng rỡ chạy ra khỏi phòng, nhưng khi bà ấy thấy Phan Lâm được Kiều Huyền Mi đỡ thì mặt cắt không còn giọt máu, ngạc nhiên không thôi.
“Huyền Mi! Con sao vậy, Huyền Mi! Con gái của mẹ!”
Nước mắt Kiều Thu Yến rơi lã chã.
“Mẹ, không cần lo lắng, Huyền Mi không có gì đáng ngại, chỉ bị thương ngoài da thôi, mẹ mau lấy cho con một thau nước nóng, bây giờ con chữa cho Huyền Mi luôn” Phan Lâm nói vội.
“Được! Được!”
Kiều Thu Yến lau sạch nước mắt trên mặt, vội vàng chạy đi lấy nước. Một lát sau, Nhụy Thi trở về, tất cả mọi thứ đều được sắp xếp ổn thỏa.
Phan Lâm đuổi hết người ra khỏi căn phòng, một mình anh ở trong chữa trị cho Kiều Huyền Mi.
"Mẹ! Có chuyện gì vậy?”
Kiều Huyền Du vừa đi học về, thấy Kiều Thư Yến đang đứng ở sân lau nước mắt thì khó hiểu, lập tức hỏi bà ấy.
"Chị con bị thương, anh con đang chữa trị cho chị con trong đó” Kiều Thu Yến đau lòng nói.
“Cái gì?”
Kiều Huyền Du ngạc nhiên.
Đột nhiên cô ấy nghĩ tới điều gì đó, hít mạnh một hơi.
Anh đang chữa trị?
Hai người anh ruột của cô ấy không học y, người duy nhất biết về y học chỉ có bác sĩ Lâm nổi tiếng khắp chốn kia thôi!
Phan Lâm đến rồi! Trong số tất cả người nhà họ Kiều, người biết thân phận của Phan Lâm chỉ đếm được trên đầu ngón tay.
Kiều Vệ Quốc từng nói rằng ông ấy là người đầu tiên biết thân phận của Phan Lâm, sau đó là Kiều Huyền My và Kiều Huyền Du.
Sau khi Kiều Huyền Du biết người anh này của mình chính là bác sĩ Lâm thì lúc ở trường, suốt cả ngày hồn vía đều như trên mây, mặc dù cô ấy ngoài miệng nói không thích bác sĩ Lâm, không muốn mình giống như đám bạn mê trai ở trường học mua quần ảo hay giày gì đó có hình vẽ của bác sĩ Lâm, ký túc xá dàn đầy các loại áp phích đẹp trai rạng ngời của bác sĩ Lâm, trong đề tài nói chuyện hàng ngày thì ba cậu không rời khỏi bác sĩ Lâm được, nhưng mà... Cô ấy vẫn luôn tìm hiểu mọi tin tức của Phan Lâm, lặng lẽ đổi màn hình điện thoại di động thành một tấm ảnh đẹp trai, thậm chí mỗi ngày cô ấy còn lẳng lặng nghe các fan hâm mộ số một của bác sĩ Lâm trong lớp cô ấy thảo luận về tình hình gần đây của bác sĩ Lâm.
Kiều Huyền Du thấy hơi rầu.
Rõ ràng đó là anh trai của cô ấy mà.
Rõ ràng trong điện thoại của cô ấy có số của anh, nhưng... Cô ấy không dám cho người khác biết, chỉ có thể yên lặng yêu thích. anh, cứ rụt rè e sợ như thế.
"Hừ, cái người đó thật sự khiến người ta chán ghét mà!”
Kiều Huyền Du lầm bầm câu này không chỉ một lần.
Nhưng mà, hôm nay cô ấy về nhà, người luôn đi loanh quanh trong đầu cô ấy đã đến rồi... Nhất thời, Kiều Huyền Du hơi luống cuống.
Thế mới nói, tâm trạng suy nghĩ của các cô gái trong thời kỳ trưởng thành vừa phức tạp, lại vừa đơn thuần.
Cô ấy đi tới đi lui, không biết đang suy nghĩ gì, một lúc lâu mới đi tới hỏi: “Mẹ, chị con vẫn ổn chứ?”
“Mẹ cũng không rõ nữa... Trông có vẻ rất nghiêm trọng, nhưng anh con nói là không sao hết...” Kiều Thu Yến nói với giọng khàn khăn.
“Mẹ yên tâm đi, không sao đâu? Kiều Huyền Du an ủi bà ấy.
Đó là bác sĩ Lâm tiếng tăm lừng lẫy đó, có anh ở đây thì sợ gì chứ?
Nhưng đúng lúc đó.
Rầm rầm!
Một đám người nhà họ Kiều hùng hổ kéo nhau xông vào sân. Nhìn một cái đã biết đó là người thuộc chi thứ hai do Kiều Khánh Tùng quản lý.
Kiều Khanh Tùng đanh mặt lại, vẻ mặt cứng ngắc, ông ta vừa bước vào sân đã xị mặt ra quát: “Người đâu?”
"Ông hai?”
“Bác hai?”
Kiều Thu Yến và Kiều Huyền Du vô cùng bất ngờ.
“Người đâu rồi?” Kiều Khanh Tùng to tiếng hơn. Mấy người sợ hết cả hồn.
“Bác hại, xảy ra chuyện gì vậy? Bác tìm ai?" Kiều Thu Yến ngây ngốc không hiểu gì.
“Cô còn giả ngu à? Đương nhiên là con gái rượu của cô - Kiều Huyền Mi! Có người nhìn thấy bác sĩ Lâm dẫn con gái yêu của cô vào nhà họ Kiều chúng ta, cô mau giao nó ra đây, nếu không thì nhà họ Kiều chúng ta sẽ gặp tai vạ lớn đó, cô có hiểu không hả?” Kiều Khanh Tùng gào thét liên tục.
Kiều Thu yến giật mình, một lúc lâu sau bà ấy mới lấy lại tinh thần: “Bác hai à, con gái chúng tôi làm sai gì rồi sao? Bác muốn giao con bé cho ai? Chẳng lẽ các người muốn hại con gái tôi sao?”
"Thu Yến! Cô giả vờ giả vịt cái gì? Con gái cô và bác sĩ Lâm gây chuyện với cậu Thư Dương nhà họ Thư! Cậu chủ nhà họ Thư dẫn người tới nhà họ Kiều chúng ta rồi kia kìa, bây giờ bọn họ đang ngồi trên nhà chính! Cô không giao người ra, chọc giận nhà họ Thư thì bọn họ sẽ diệt nhà họ Kiều chúng ta như núi Thái Sơn đè thẳng xuống đầu nhà ta vậy! Cô không đến nỗi không biết năng lực của nhà họ Thư chứ? Có bao nhiêu người nhà họ là người tại to mặt lớn ở khu vực trung tâm hả? Năng lực của bọn họ bao
trùm toàn bộ Yến Kinh, chỉ cần họ dậm chân một cái thì Yến Kinh đã rung chuyển rồi! Cô không giao người thì hôm nay sẽ là ngày | tận thế với nhà họ Kiều!”.
Mắt Kiều Khanh Tùng đỏ bừng như máu, lại gào lên một tràng dài.
Lần này, mấy người Kiều Huyền Du đều giật mình.
Chuyện đã nghiêm trọng đến mức này rồi ư?
Nhà họ Thư? Rốt cuộc là con quái vật khổng lồ cỡ nào? Lại có thể ép Kiều Khanh Tùng biến thành thế này.
"Đừng hòng! Nằm mơ đi!”
Đột nhiên Kiều Thu Yến hét lên một tiếng, bà ấy dang hai tay ra quát: “Không ai được phép dẫn con gái tôi đi hết! Tôi không cần biết các người sẽ làm gì với con bé! Đừng hòng đụng vào con gái tôi! Không một ai được phép chạm vào con bé!”
“Thế này thì có khuyên nữa cũng vô dụng!” Kiều Khanh Tùng hừ lạnh một tiếng: "Kéo bà ta ra, vào nhà tìm người!”.
“Vâng!”
Người của chi thứ hai ở phía sau xông lên ngay lập tức.
“Dừng lại!”
Đột nhiên Nhụy Thi đứng dậy hét lớn.
"Cô là ai?” Kiều Khanh Tùng trừng mắt hỏi.
“Tôi là người của bác sĩ Lâm ở Dương Hoa!” Nhụy Thi lạnh lùng nói: “Bác sĩ Lâm có quan hệ rất tốt với bà Kiều Thu Yến đây, anh ấy cố ý dặn dò tôi ở đây chăm sóc cô Kiều Huyền Mi và bà Kiều Thu Yến, nếu như các người dám động vào nửa sợi tóc của họ chính là khiêu khích bác sĩ Lâm! Kiều Khánh Tùng! Ông sợ nhà họ Thư, mà không sợ bác sĩ Lâm sao? Chẳng lẽ ông đã quên những bản lĩnh trước đó của bác sĩ Lâm rồi sao?”
“Cậu Thư!”
Kiều Khanh Tùng và mấy người khác vội vàng cúi chào, cúi người khom lưng, thấp kém hèn mọn, kính trọng họ.
"Anh nói gì?” Nhụy Thí nghiến răng nghiến lợi nói.
“Đừng lãng phí thời gian nữa, bác sĩ Lâm đâu? Gọi anh ta ra đây, ông đây có chuyện tìm anh ta! Tôi cho anh ta năm phút, nếu như quá giờ thì tôi sẽ nghiền xương thành anh ta bột mịn!” Thư Dương châm một điếu thuốc, nói ra câu này mà vẻ mặt chẳng thay đổi chút nào.
- ---------------------------
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.