Cả người Hoàng Hồng Diễm cứng đờ, thần kinh căng thẳng như vậy, làm sao dám động đậy đây? Cô ta sợ đến tái mặt, mắt mở to nhìn Phan Lâm, một lúc sau mới run rẩy quay đầu nhìn về phía Cổ Nam: “Thầy... thầy ơi...”
“Hồng Diễm, em không cần phải lo lắng! Đây là nhà họ Cổ, không có ai dám động vào em đâu?”
Cổ Nam tằng hắng, nghiêm nghị nhìn Phan Lâm: “Bác sĩ Lâm! Anh thật quá đáng! Anh đang gây rối trong nhà họ Cổ đấy! Anh coi nhà họ Cổ chúng tôi như không khí hết sao?”
“Em gái tôi xảy ra chuyện trong nhà họ Cổ, tôi còn chưa tìm ông đòi công bằng đấy, lúc có chuyện thì các người chạy ra ngoài một mình, như vậy là sao chứ? Có muốn tôi xử lý ông trước không?” Phan Lâm nói một cách vô cảm.
“Anh..”
“Bác sĩ Lâm! Đừng có mà hỗn xược! Anh thực sự nghĩ nhà họ Cổ của chúng tôi dễ bị bắt nạt như vậy sao?” “Lẽ nào lại như thể được chứ!”
Người của nhà họ Cổ ào ào chạy đến chỉ vào mặt Phan Lâm và quát lớn.
Phan Lâm cũng không muốn đôi co với bọn họ, nhìn Hoàng Hồng Diễm chằm chằm: “Đừng để tôi nhắc tới lần thứ ba, cô đó, bây giờ bước qua đây ngay lập tức!”
“Thầy ơi, cứu... cứu em.” Hoàng Hồng Diễm cảm thấy vô cùng sợ hãi, liên tục lùi lại, khóc lóc và ôm chặt lấy Cổ Nam.
“Em yên tâm, có thầy ở đây, sẽ không có chuyện gì đâu”
Cổ Nam do dự an ủi cô ta.
“Em cảm ơn thầy!” Hoàng Hồng Diễm nói với lòng biết ơn.
Lúc này,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-o-re/694031/chuong-2006.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.