Điều này khiến cho toàn bộ người có mặt trên đỉnh Yên Long đều sợ ngây người.
Chiêm Nhất Đạo và Bạch Thiếu Quân đều là người của Phan Lâm, đây là chuyện ai cũng biết, nhưng hiện tại bọn họ muốn làm gì? Câu nói kia của bác sĩ Lâm là có ý gì? “Bác sĩ Lâm, cậu muốn làm gì?” Phan Phi Anh lập tức đứng dậy, tức giận quát to. “Khốn kiếp, bác sĩ Lâm, chẳng lẽ cậu còn muốn ra tay với ông Khổng ư? Tôi nói cho cậu biết nhé, nếu như cậu dám thương tổn đến một sợi tóc của ông Khổng đây thì ở Yến Kinh này, thậm chí là trong cả nước cũng không nơi nào có thể chứa chấp nổi cậu." Giang Nam Tùng cũng giận tím mặt, chỉ vào Phan Lâm rồi mắng. “Bác sĩ Lâm, cậu đừng quá đáng!” “Ông Khổng đây sao có thể là người cậu động tới được?” “Cậu biết người này là ai không? Cậu muốn cả nhà đều xuống địa ngục à?” “Cậu có biết mình đang làm gì hay không? Cậu dựa vào đâu mà đấu với ông cụ Khổng chứ?” “Thằng ranh con này, không biết trời cao đất rộng” “Cũng không nhìn xem mình có bao nhiêu phần lượng.
Tất cả mọi người có mặt ở hiện trường đều không ngừng chỉ trích chửi rủa Phan Lâm, trong lòng tất cả đều căm phẫn, không kìm lòng được. “Bác sĩ Lâm, tôi nói cho cậu biết, nếu cậu dám động đến một ngón tay của ông cụ Khổng, bây giờ ông đây sẽ chém chết tươi cậu!” Một người đàn ông trung niên có râu cá trê đứng dậy, phẫn nộ quát.
Lúc nói chuyện, toàn bộ người phía sau ông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-o-re/693947/chuong-1922.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.