Chỉ là bốn chữ đơn giản lại khiến cho mọi người ngạc nhiên.
Dựa vào đâu chứ? Thế mà lại có người dám lỗ mãng nói bốn chữ này với Khổng Kỳ Thánh? Người kia nhất định là chập mạch, nhất định là kẻ điên.
Rất nhiều người có mặt ở đây đều trừng to mắt, há to mồm không dám tin nhìn Phan Lâm.
Rất nhiều người còn cho rằng bản thân mình nghe lầm.
“Thăng cha này nói gì thế? Tôi không nghe lầm đấy chứ? Cậu ta thế mà dám nói mấy chữ này với Khổng Kỳ Thánh?”
“Đây là chập mạch hay là rớt não?”
Người xung quanh ngơ ngác nhìn Phan Lâm, từng người đều cảm thấy đầu ong ong.
“Điên rồi, nhất định bác sĩ Lâm này điên rồi!”
Có người nhà họ Phan kêu lên, chỉ vào Phan Lâm rồi cười to.
“Có phải cậu ta điên rồi hay không thì tôi không biết, nhưng tôi biết cậu ta chết chắc rồi!”
Phan Phi Anh híp mắt cười nói.
“Ở trên đất Yến Kinh này ai dám khiêu chiến với ngài Khổng
- Khổng Hằng Sơn chứ? Bác sĩ Lâm này chưa lăn lộn ở Yến Kinh, không biết vũng nước này sâu bao nhiêu, giấu bao nhiêu chân long? Dám nói những lời như thế? Ồ, đây có khác nào tự mình đi tìm đường chết chứ?”
Giang Nam Tùng cười lạnh một tiếng, nghiêng đầu nói.
“Phó hội trưởng Ngô, ông còn trông cậy vào loại người này giúp chúng ta dạy dỗ đám tôm tép nhãi nhép nước ngoài ư? Hiện tại ông nhìn đi, chuyện này có nực cười không? Nực cười không? Ha ha hai”
Sắc mặt Ngô Bá Xương khó coi, âm thầm cắn răng.
Những lời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-o-re/693945/chuong-1920.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.