“Thế gian thật sự có dạng thiên tài yêu nghiệt như thế ư? Bác sĩ Lâm...Y thuật của cậu ta quả có thể sánh ngang với vị kia rồi!”
“Người này mới chỉ hơn hai mươi tuổi mà thôi, lại có bản lĩnh như thế...
Ngày sau nhất định sẽ có tương lai không thể đo lường được”
“Phải chú ý nhiều hơn mới được.”
Đám người ở bên ngoài, mấy kẻ tuổi già sức yếu hờ hững nhìn Phan Lâm, lạnh nhạt nói.
Hiện trường sôi trào, tất cả mọi người đều mang theo vẻ mặt khó mà tin nổi.
Kiều Huyền Mi vội vàng che cái miệng nhỏ nhắn của mình, đã nói không ra lời.
Hà Ngọc Lan nhảy cẵng hoan hô, Hà Sơn Niên vuốt râu cười to.
Đám người ủng hộ bác sĩ Lâm như Đoàn Gia Vĩ đều không ngừng võ tay khen hay.
Về phần bên phía nhà họ Phan thì từng người đều mặt xám mày tro, hoặc là phãn hận không cam lòng.
Có người nhà họ Phan không cam lòng, đè thấp tiếng quát: “Ai nói bác sĩ Lâm thắng chứ? Cho dù chưởng sự Phan của chúng tôi có bị phá công thì cũng chỉ là không có thuốc tăng cường thực lực mà thôi, vốn dĩ thực lực của chưởng sự Phan nhà chúng tôi đã rất khủng bố rồi, muốn giết một bác sĩ Lâm đang bị thương nặng, chẳng phải là dễ như trở bàn tay à?”
“Đúng thế, chưởng sự Phan giết được bác sĩ Lâm thì ông ấy vẫn là người chiến thăng.
Phá công thì sao chứ?”
Người nhà họ Phan nhao nhao hò hét.
Nhưng mà bên này người đàn ông đeo kính râm lại hừ một tiếng.
“Ngây thơ lại ngu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-o-re/693942/chuong-1917.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.