Hôm nay Phan Quốc Chính càng thêm đặc biệt, mặc dù ông ta vẫn là dáng vẻ râu tóc bạc trắng, dáng người gầy gò, nhưng trên mặt hồng hào, thần thái sáng láng, nhất là đôi mắt lõm sâu xuống kia, giống như tỏa ra tia sáng màu vàng, tuyệt đối không phải là ánh mắt của ông cụ bảy tám mươi tuổi.
Không ít cao thủ âm thâm cảm nhận được khí tức xung quanh Phan Quốc Chính.
Chưa đến một lát, vô số cao thủ đã cảm thấy khiếp sợ.
Không có! Xung quanh Phan Quốc Chính không có bất kỳ một khí tức nào.
“Tại sao lại có thể như thế? Quanh thân Phan Quốc Chính không có bất kỳ khí tức nào? Chẳng lẽ...
Một thân tu vi của ông ta đã bị mất?”
“Tuyệt đối không có khả năng đó! Vô duyên vô cớ, sao có thể mất đi một thân tu vi được chứ? Chỉ sợ...
Chỉ có một nguyên nhân!”
“Phản phác quỳ chân?”
Trong số đám người xung quanh vang lên vô số tiếng hít vào một hơi khí lạnh.
Tất cả mọi người đều bị bốn chữ này làm cho giật mình kêu lên.
Đây là cảnh giới gì, chỉ cần là người lăn lộn lâu trong giới võ đạo đều rõ ràng.
“Không có khả năng...
Bên này Hà Sơn Niên cũng cảm thấy choáng váng, hai mắt thất thần.
“Ông nội, phản phác quy chân là gì thế ạ?”
Hà Ngọc Lan vội hỏi.
“Đó là một loại cảnh giới, tuy ông nội không phải là người trong giới võ đạo nhưng cũng đã từng nghe thấy người ta nói qua, theo như bên ngoài đồn, thì người có cảnh giới võ đạo này trình độ đã mạnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-o-re/693936/chuong-1911.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.