Ông Mãn chính là dựa thế của Trần Văn Thanh tông sư.
Là một siêu cấp tông sư, thực lực của Trần Văn Thanh là không gì sánh kịp.
Từ lúc ông Mãn có được Trần Văn Thanh tông sư, có thể nói ở Yến Kinh này là như cá gặp nước, người trời nam đất bắc đều phải nể mặt ông ta mấy phần.
Mà thực lực của Trần Văn Thanh tông sư cũng quả thật không thể bắt bẻ, không ít kẻ địch mạnh ở Yến Kinh đều bị Trần Văn Thanh xử lý, căn bản không phải là đối thủ của ông ta, thậm chí có một số người mới chỉ nghe được tên của Trần Văn Thanh đã bị dọa đến mức hồn vía lên mây, không dám lỗ mãng.
Ông Mãn cho rằng Trần Văn Thanh vẫn giống như ngày thường có thể dọa được bác sĩ Lâm không dám làm loạn, nhưng ông ta chưa từng nghĩ đến bên cạnh bác sĩ Lâm lại có một ông lão khiến cho Trân Văn Thanh khiếp sợ như thế, giống như một hậu bối vậy.
“Tại sao lại như thế?”
Đầu óc ông Mãn ong ong, căn bản không cách nào tiếp nhận.
Nếu như không tận mắt nhìn thấy, ông ta cơ bản sẽ không tin.
“Trần Văn Thanh! Ông...
Ông đang làm cái quái gì thế? Ra tay, nhanh ra tay đi!”
Ông Mãn lẩm bẩm kêu lên, sau đó giọng nói của ông ta lớn hơn mấy phân.
Câu nói này vừa vang lên, Trần Văn Thanh đột nhiên quay đầu quát khẽ.
“lm miệng!”
“Ông...
Ông nói cái gì?”
Mặt ông Mãn đỏ lên.
“Trần Văn Thanh, nếu như ông đã không đổi đầu với tôi, vậy thì nhanh tránh ra, tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-o-re/693933/chuong-1908.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.