Kiều Huyền Mi học võ cổ, thậm chí trình độ còn ở trên Nguyễn Thế Khải.
Dù sao thì cô ta cũng là người xuất thân từ đảo Tiêu Sầu, thiên phú dị bẩm, hơn nữa còn có thuốc của Phan Lâm tăng cường, thực lực trác tuyệt, trong thế hệ trẻ tuổi ở Yến Kinh, cũng xem như có chút danh tiếng.
Mà lúc này đây, cô ta căn bản không dám đánh trả, bởi vì Nguyễn Thế Khải là con nuôi của vị bên trong nhà.
Nếu như ra tay với Nguyễn Thế Khải ở đây, chỉ sợ toàn bộ người nhà họ Kiều sẽ không thể thấy ánh mặt trời ngày mai nữa.
Bây giờ cô ta chỉ có thể yên lặng chịu đựng.
“Đô gái điểm thúi, còn đám không theo ông đây?”
Nguyễn Thế Khải đang định tiếp tục dạy dỗ Kiêu Huyền Mi, thế nhưng đúng vào lúc này, chân của anh ta còn chưa đá qua, một bàn tay đã đánh mạnh vào mặt anh ta.
Bốp một tiếng.
Nguyên Thế Khải xoay tròn ngay tại chỗ, sau đó đặt mông ngồi xuống đất, hoa mắt váng đầu, trong miệng đều là máu tươi, lúc hộc máu còn có mấy chiếc răng rơi xuống.
“ÁI”
Kiều Huyền Mi bị dọa đến mức gương mặt nhỏ nhắn trắng bệch, chịu đựng đau nhức trên người bò dậy, gấp gáp hô.
“Anh, anh làm gì thế?”
“Vừa rõi anh ta đang làm gì?”
Sắc mặt Phan Lâm không thay đổi đi đến trước mặt Nguyễn Thế Khải, hỏi.
“Chuyện này...”
Kiều Huyền Mi nghẹn lời, không biết nên trả lời như thế nào với Phan Lâm.
Ngược lại là Nguyễn Thế Khải che mặt, mơ hồ không rõ nói.
“Bác sĩ Lâm, anh...
Anh thật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-o-re/693931/chuong-1906.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.