Phan Phi Anh nhanh chân đi vào trong đại sảnh, ở đó đã có mấy quản lý cấp cao của nhà họ Phan đang ngồi đấy.
Ngay cả Phan Côn Luân cũng đã đến.
Phía trên cùng là chưởng sự Phan, ông ta ngồi ngay ngắn uống trà ở đó, đôi mắt ông lão hờ hững nhìn qua một đám người bác sĩ Lâm ở dưới, trên mặt không có biểu cảm gì.
Phan Phi Anh cau mày đi đến chào hỏi, vừa chào hỏi vừa liếc mắt nhìn thoáng qua đám người bác sĩ Lâm đang đứng ở giữa, sau đó ngồi vào chỗ của mình.
“Bác sĩ Lâm từ xa đến nhà họ Phan chúng tôi, không biết có chuyện gì thế?”
Chưởng sự Phan biết rõ còn cố hỏi.
“Tôi nghe nói nhà họ Phan thiên tài nhiều như mây, cao thủ cũng có vô số, y thuật lại càng thêm trác tuyệt phi phàm, hôm nay tôi đến đây là muốn luận bàn với các vị nhà họ Phan một xíu, hi vọng mọi người vui lòng chỉ giáo.”
Phan Lâm bình tĩnh nói.
Anh không nhắc đến chuyện hãm hại và ám sát, bởi vì cho dù anh có nói ra thì nhà họ Phan cũng sẽ không thừa nhận, nếu đã như thế, chẳng bằng tìm lý do khác.
“Chỉ là như thể ư? Nếu là như thể thì dễ nói, chẳng qua bác sĩ Lâm à, cậu cũng biết rồi đó, khoảng thời gian gân đây nhà họ Phan chúng tôi cũng không quá yên ổn, nhân tài trong gia tộc đều đi ra ngoài giải quyết việc công, chỉ sợ trong tộc không ai có thể là đối thủ của bác sĩ Lâm cậu, cho nên chuyện tỉ thí này vẫn nên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-o-re/693925/chuong-1900.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.