Những lời này của Từ Thiên Hàn, gần như phán tử hình Phan Lâm.
Lúc này tất cả mọi người đều nhận định là anh hại chết ông cụ Phó.
Dù sao Từ Thiên Hàn rất nổi tiếng, còn trẻ tuổi đã là chủ nhiệm, còn nhậm chức ở bệnh viện Yến Đình chi nhánh hai, tất nhiên là học rộng tài cao, trẻ tuổi đầy hứa hẹn, lời nói của anh ta, tất nhiên mọi người sẽ tin.
Trái lại Phan Lâm không biết chui từ đâu ra, mặt lạ hoắc, người nào cũng không biết, có thể có nguy hiểm hay không? So với Phan Lâm, Từ Thiên Hàn lại càng hơn xa.
Anh ta biết mình chẩn đoán sai cho ông cụ Phó, nhưng anh ta không thể nói ra, nếu không đời này của anh ta xong rồi.
Vì thế anh ta quyết định biết thời biết thế, đổ hết mọi tội lỗi lên đầu Phan Lâm.
Chiêu thức ấy không thể không nói rất tuyệt diệu, như vậy không tổn hại tới thanh danh của mình, còn ăn nói được với bên nhà họ Phó, ít nhất nhà họ Phó sẽ không oán trách anh ta, vẫn cảm kích anh ta.
“Mẹ nó muôn chết!”
Người trẻ tuổi nhà họ Phó đã phân nộ xông lên đầu, giơ chân đá vào bụng Phan Lâm.
Phan Lâm nhíu mày, nhưng không ngăn cản.
Rầm! Bàn chân kia đá vào bụng Phan Lâm.
Trên âu phục sạch sẽ lập tức xuất hiện một dấu chân rõ ràng.
Nhưng Phan Lâm không di chuyển, trái lại người trẻ tuổi bị đẩy ngược về sau, bước chân lảo đảo, thiếu chút nữa ngã xuống đất.
Người trẻ tuổi nhà họ Phó vô cùng giận dữ, còn muốn gây khó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-o-re/693919/chuong-1894.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.