“Tú Linh! Đừng nói linh tinh, vị này là anh Lâm, cũng không phải bạn trai mình”
Đôi má Kỳ Tuyết Mạn ửng hồng, liếc mắt oán trách người phụ nữ tóc ngắn, giải thích.
“Hì hì, giải thích là che giấu, che giấu chính là bịa chuyện!”
Người phụ nữ tóc ngắn cười nói.
“Mình nói rõ ràng với các cậu đi, các cậu không biết đâu, trưa hôm nay Tuyết Ngọc lại phát bệnh, vô cùng đột ngột, khi mình luống cuống chân tay đưa em ấy tới bệnh viện, không cẩn thận tông vào đuôi xe anh Lâm, không nghĩ tới anh Lâm không trách mình, còn ra tay cứu Tuyết Ngọc, cho nên đối với mình mà nói, anh Lâm là ân nhân cứu mạng của mình!”
Kỳ Tuyết Mạn nói.
“Vậy sao?”
Mọi người không ngừng kinh hãi kêu lên.
“Cho nên nói, anh Lâm là bác sĩ sao?”
Người phụ nữ tóc ngắn tên Tú Linh không nhịn được nhìn Phan Lâm nói.
“Đúng vậy”
Phan Lâm mỉm cười gật đầu: “Mong các vị chỉ giáo nhiêu hơn”
“Ôi, đúng là khách sáo rồi, Từ Thiên Hàn, anh có đối thủ kìa!”
Tú Linh cười ha ha cười nói với người đàn ông đeo kính cơ thể cường tráng.
Người đàn ông nhìn chằm chằm Phan Lâm, trong mát lộ vẻ không thân thiện, tràn ngập địch ý.
Phan Lâm cảm thấy có chút khó hiểu.
Mình chưa từng gặp người này mà? “Anh Lâm này, nghe nói anh cũng là bác sĩ? Xin hỏi anh học ở khoa nào? Làm việc ở đâu?”
Người đàn ông kia trâm giọng nói.
“Từ Thiên Hàn! Anh đừng xằng bậy!”
Kỳ Tuyết Mạn nghiêm túc nói.
Người đàn ông tên Từ Thiên Hàn lấy lại tinh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-o-re/693916/chuong-1891.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.