*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đúng là một lời tuyên bố điên rồ.
Là một con người có lý trí, sợ rằng không một ai dám nói điều như vậy.
Nhưng Phan Lâm lại dám nói.
Cứ như thể là mây bây gió thoảng, trời yên biển lặng.
Về phần Nguyên Tinh và Hồ Thịnh Khang ở phía sau, toàn thân bọn họ run lên, trái tim như treo ở cổ họng.
Thế nhưng bọn họ có thể hiểu.
Dám động đến Lý Ái Vân và Trịnh Tú Lan? Dám động đến những người Phan Lâm yêu thương nhất, đừng nói anh ta chỉ là con trai của hiệp hội, cho dù anh ta là Thiên Vương lão gia cũng vậy, Phan Lâm cũng sẽ không nương tay.
Long Giang Phong này, không biết mình đã đụng phải nhân vật như thế nào sao? "Được lắm”
Long Giang Phong biết chuyện này không thể bị phanh phui, bất luận thế nào cũng phải làm ngay.
Nhưng đúng vào lúc này, có một tiếng quát khẽ vang lên.
"Thôi đi!" Ngay sau đó có một người đàn ông mặc áo choàng đen từ đâu xuất hiện.
Cơ thể của người đàn ông được bao bọc bên trong một chiếc áo choàng đen, và mọi người không thể nhìn rõ khuôn mặt của anh ta, nhưng tấm biển vàng treo trên thắt lưng anh ta là dấu hiệu của hiệp hội.
"Có phải ngài Sở Vệ không?”
"Kính chào Sở Vệ đại nhân!" Tất cả những người trong hiệp hội đều cung kính cúi chào.
Long Giang Phong cau mày, sau đó nặng nề nói: "Sở Vệ, ông tại sao lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-o-re/693869/chuong-1844.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.