*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nghiêm Phong đã chất rồi, Cô Sơn giống như rắn mất đầu, những người còn lại làm sao dám tiếp tục tiến lên khiêu chiến, bọn họ lập tức bỏ chạy tán loạn.
Cao thủ của các thế tộc khác cũng chấn động, sắc mặt bọn họ tái nhợt, sợ hãi lùi lại không dám bước lên phía trước.
Ngay cả cao thủ như Nghiêm Phong cũng bị anh giết chết, bọn họ làm sao có gan đánh nhau với Phan Lâm? Nhất thời mọi người đều lui hết ra ngoài, xung quanh Phan Lâm trực tiếp trở thành một vùng trống vắng, không một ai dám tới gần anh nữa.
Thấy vậy, Phan Lâm lập tức quay đầu lại, gọi to: "Chấn đại nhân!" "Ừ..."
Chấn Hám Sơn hồi phục tâm trí sau cú sốc tinh thân, và ông ta trả lời lại.
"Đi thôi!" Phan Lâm không nói nhiều lời, chỉ xoay người lại rời đi.
"Cái gì?" Chấn Hám Sơn thoáng chốc sửng sốt.
Phan Lâm như pho tượng sừng sững, chém giết tứ phương, không ai địch nổi anh, nhưng anh cứ như thế mà rời đi? Chính bản thân Thiên Diệp cũng nhìn ra là có vấn đề, ông ta lập tức lôi kéo đệ tử của mình đang bị thương mà rời đi: "Nhanh chóng cùng Phan Lâm rời đi, nhanh lên!" Người của Tử Huyền Thiên nhanh chóng rút lui.
Còn Phan Lâm là cao thủ sát tinh, không một ai dám ngăn cản anh.
Thế là bên trong Nhật Nguyệt Tỉnh Cung có vô số đệ tử của Trường Sinh Thiên Cung vây quanh, cả đám
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-o-re/693862/chuong-1837.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.