Chương trước
Chương sau
Nghe thấy tiếng ầm ĩ, các đệ tử chấp pháp đang đứng bên ngoài đồng loạt chạy vào. Phan Lâm cũng không khỏi nhìn về nơi âm thanh phát ra, thấy đó là một người thanh niên trắng trẻo, mặc đồ trắng, vóc người cường tráng đang khoanh hai tay trước ngực, ngạo nghễ đứng ở chính giữa đại sảnh, nhìn tất cả những người thuộc Thiên Cung một cách đầy khinh thường!
Quả là ngang ngược!
Người của Trường Sinh Thiên Cung vô cùng tức giận, ai cũng nghiến răng nghiến lợi, siết chặt tay thành nắm đấm. "Kẻ này là ai mà dám ăn nói xấc xược trước mặt cung chủ vậy?" Có người không chịu đựng nổi, thấp giọng hỏi dò. "Anh không biết sao? Hình như người này là thiên tài đứng nhất Cô Sơn, tên gì nhi... Trần Thế Duy!" Có người trả lời. "Trần Thế Duy? Thiên tài đứng nhất Cô Sơn? Không đúng, tôi nghe nói thiên tài đứng nhất Cô Sơn tên Tiêu Trần mà, Trần
Thể Duy ở đâu vậy?" "Giờ mà còn Tiêu Trần há, Tiêu Trần đã đi đời từ lâu rồi!" "Hả? Chuyện gì xảy ra vậy?" "Anh không nghe nói gì sao? Đoạn thời gian trước người của Cô Sơn gặp chuyện ở Giang Thành, ba nuôi của Tiêu Trần bị giết, anh ta biết tin thì tức giận đến mức tẩu hỏa nhập ma, không ngừng hộc máu, hình như đã chết rồi! Nên tôi nói mới thiên tài đứng nhất Cô Sơn bây giờ chính là Trần Thể Duy này đấy." "Gì cơ? Còn có chuyện đó nữa à?" "Thật là đáng tiếc, Tiêu Trần kia nghe nói là một cao thủ có thể sánh bằng người đứng thứ ba trên bảng Thiên Kiêu đấy! Hình như anh ta đã hẹn với người đó quyết đấu tại Cô Sơn vào cuối tháng này! Nếu Tiêu Trần thắng thì chủ nhân của vị trí thứ ba trên bảng Thiên Kiêu sẽ phải đổi chủ rồi, rất nhiều người đều mong chờ trận đấu này, nhưng không ngờ trận đấu còn chưa bắt đầu thì Tiêu Trần đã chết bất đắc kỳ tử." "Ôi, chữ tài liên với chữ tai một vần." Không it người lắc đầu than thở liên tục.
Nhưng người của Trường Sinh Thiên Cung không rảnh để quan tâm đến cái này, ai nấy đều nhìn về phía Trần Thế Duy, trong mắt tràn đầy vẻ phần nộ. "Phan Lâm, dạy dỗ cậu ta đi!" Nhị Tôn Trưởng thì thầm với Phan Lâm rồi tiến về phía trước, làm lễ với cung chủ. Phan Lâm thì đứng ở một bên, lạnh nhạt quét nhìn mọi thứ xung quanh.
Cung chủ Mạc Tâm ngồi trên ghế được đặt cao, bên cạnh có một cái bàn trà nhỏ, trên đó đang nấu trà. Các vị khách mời phía dưới cũng mỗi người cầm một ly trà trong tay, mọi người đang nói chuyện gì đó.
Có rất nhiều dòng họ và thể lực tới tham dự. Bắt đầu từ Cô Sơn, theo thứ tự là nhà Công Tôn, Tề Minh giáo, Bái Nguyệt Cốc...
Người ở Cô Sơn tới tham gia tiệc trà lần này đều có thân phận không đơn giản, dù là hầu gia - Thủ Tịch Trưởng Lão cũng không thể sánh bằng, đó chính là phó minh chủ của liên minh Cô Sơn, Nghiêm Phong!
Tuy Cô Sơn là một thể lực nhưng nó được tạo nên bởi mười hai thế lực nhỏ, hình thành nên liên minh Cô Sơn. Nghiêm Phong là phó minh chủ của liên minh này nên đương nhiên không ai được phép coi thường ông ta. "Phó minh chủ Nghiêm Phong, Cô Sơn của ông quả nhiên có rất nhiều nhân tài đáng gờm, cậu bạn Trần Thế Duy này có năng lực hơn người, thật sự khiến người ta phải thán phục." Cung chủ Mạc Tâm cũng không tức giận, ngược lại còn khen ngợi Trần Thế Duy là đằng khác. 
Bà ấy không hề lo lắng đến việc tính mạng của tên đệ tử kia có gặp nguy hiểm gì hay không, bởi nơi đây là Trường Sinh Thiên Cung, dù những đệ tử này bị thương nặng đến the nào đều không thể chết được. "Cung chủ Mạc Tâm quá khen! Thế Duy, cung chủ Mạc Tâm đang ở đây, sao con lại phá phách như thế? Đi xuống nhanh lên!" Nghiêm Phong giá bộ nghiêm túc mà khiến trách.
Người được gọi là Trần Thế Duy kia lập tức lùi sang một bên, nhưng vẻ kiêu căng ngạo mạn trên mặt anh ta vẫn không có dấu hiệu giảm xuống. "Người của Cô Sơn quả là xuất sắc "Nghe nói Trần Thế Duy này là học trò cưng của phó minh chủ Nghiêm Phong đó, phó minh chủ Nghiêm Phong quả là có tài giảng dạy!" "Không biết tương lai Trần Thế Duy này sẽ đạt được những thành tựu như thế nào." "Sao mà áng chừng được."
Những người xung quanh rối rít khen ngợi.
Nghe thấy những lời này, Trần Thế Duy càng tỏ ra ngông nghênh hơn. Những người đến từ Cô Sơn cũng hất mặt lên trời, hứng khởi hò hét.
Nghiêm Phong nhếch mép, lại nói tiếp: "Cung chủ, đồ đệ của tôi thăng được một ván rồi, không biết quý môn phái còn ai muốn đi ra đấu võ với đồ đệ tôi, trao đổi võ thuật lần nhau không?"
Ông ta vừa dứt lời thì sắc mặt của các tôn trưởng đang ở đây đều trở nên mất tự nhiên.
Người vừa bị Trần Thế Duy đánh bại tên là Vương Kien Hào, trong Thiên Cung cũng được xem như một đệ tử thuộc tốp đầu, thiên phú trác tuyệt, thực lực siêu quần, nhưng đứng trước mặt
Trần Thế Duy lại không trụ nổi quả ba chiêu.
Nếu bảo đệ tử tầm thường đi lên thì chẳng phải là bắt người đó đi chết sao? Nên cử ai lên giờ?
Mọi người đều lo lắng.
Lúc này, cung chủ Mạc Tâm bỗng nhiên nói lớn: "Phan Lâm đã tới chưa?"
Phan Lâm nghe thấy bà ấy gọi mình thì lập tức đứng dậy: "Có đệ tử!" "Ừ" Cung chủ Mạc Tâm hài lòng gật đâu, mim cười nói: "Đệ tử này tên là Phan Lâm, là đồ đệ của Thiên Cung, để cậu ta lên trao đổi với đồ đệ ruột của phó minh chủ Nghiêm Phong đi." "O? Phan Lâm? Chưa từng nghe qua, là đồ đệ của ai thế?" Nghiêm Phong mim cười dò hỏi.
Cung chủ Mạc Tâm chần chờ một chút rồi nói: "Đồ đệ của
Nhị Tôn Trưởng." "Ô? Nhị Tôn Trưởng, là đồ đệ của ông sao? Mọi người đều biết ngoài cung chủ ra thì Nhị Tôn Trưởng chính là cao thủ mạnh nhất Thiên Cung! Rất mong chờ đồ đệ của ông sẽ giúp chúng tôi được mở mang tầm måt." Nghiêm Phong nghiêng đầu mim cười. Nhị Tôn Trưởng mim cười nhưng im lặng không nói gì. Trần Thế Duy đi tới phía chính giữa đại sảnh, nhìn về phía
Phan Lâm một cách khiêu khích rồi lạnh nhạt quát lên: "Xin chỉ giáo!" Phan Lâm tiến thắng lên trên, chuẩn bị bắt đầu trận đấu. Nhưng đúng lúc này, đột nhiên có một giọng nói hờ hững vang khắp Nhật Nguyệt Tinh Cung. "Cung chủ, đám hề này hay là giao cho tôi xử lý đi!"
Giọng nói vừa dứt thì một đám người cũng lần lượt đi vào cửa điện. 
Mọi người đồng loạt đưa mắt về phía đó, khi thấy rõ là ai thì không khỏi giật mình kinh ngạc. Cầm đầu là một số đệ tử của Trường Sinh Thiên Cung, đi theo phía sau chính là những người mặc quần áo màu vàng.
Vẻ mặt của những người kia đều rất nghiêm túc, họ vừa vào trong là nhìn thẳng vào cung chủ Mạc Tâm. "Sư huynh Toàn Khôn?" "Sư tỷ Tử Miểu cũng tới?"
Tiếng bật thot kinh ngạc vang lên không ngừng.
Thì ra những người này chính là năm đệ tử có thiên phú kiệt xuất nhất Trường Sinh Thiên Cung! Mà cầm đầu chính là Trác Toàn Khôn đứng đầu Ngũ Kiệt!
Nhưng những người mặc áo vàng đi theo sau họ là ai?
Ai cũng mơ hồ, cho đến Tam Tôn Trưởng lên tiếng: "Ông chủ Trác?" Mọi người vừa nghe ông ta nói vậy thì lập tức nhận ra. Những người mặc áo vàng này thế mà là người của nhà Trác Toàn Khôn! "Kinh chào cung chủ!" Người nhà họ Trác tiển lên, đồng loạt làm lễ. "Ông chủ Trác đột nhiên viếng thăm không biết là vì chuyện gì?" Cung chủ Mạc Tâm mim cười hỏi, trông bà ấy hết sức hiền hòa, không hề có chút ngạc nhiên nào. "Nghe nói cung chủ chuẩn bị nhận đệ tử quan môn.” Người đàn ông cầm đầu để hai chòm râu dê, mặc đồ màu vàng chắp tay nói: "Chỉ là không biết con tôi là Trác Toàn Khôn có thể được nhận cơ hội này hay không!" "Ô?" Chân mày cung chủ Mạc Tâm khẽ nhúc nhích. "Cung chủ! Xin hãy cho tôi khiêu chiến Trần Thế Duy!" Trác Toàn Khôn tiến lên một bước, chắp tay và hô lớn, trong mắt tràn đầy ý chí chiến đấu và khí khái hào hùng.
Thấy cảnh tượng này, tất cả mọi người đều đã hiểu.
Hóa ra Trác Toàn Khôn hay tin cung chủ muốn nhận Phan Lâm làm đệ tử quan môn nên cảm thấy không công bằng, muốn tới đây để cạnh tranh vị trí đệ tử quan môn với Phan Lâm.
Bình thường cung chủ Thiên Cung không thu nhận đồ đệ, nếu có thể trở thành đồ đệ của cung chủ thì chắc chắn sẽ trở thành truyền nhân của người đó.
Mà vị trí đặc biệt như truyền nhân thì thường chỉ nhận một người. Nếu để Phan Lâm lấy được tư cách trở thành đệ tử quan môn, Trác Toàn Khôn sẽ không còn cơ hội nào nữa. Bởi vậy nên Trác Toàn Khôn mới sốt ruột, dẫn người xông thẳng vào Nhật
Nguyệt Tinh Cung như hôm nay.
Cung chủ Mạc Tâm hơi do dự. "Cung chủ Mạc Tâm, con tôi có thiên phú vượt xa người luyện võ thông thường, vào Thiên Cung đã được mười năm, thực lực của nó thế nào, cung chủ là người hiểu nhất! Hiện tại kẻ hèn này tới đây cũng không có mục đích gì, chỉ là muốn nhìn xem năng lực của con tôi thế nào, nếu nó không bằng người ta thi kẻ hèn này cũng chỉ đành dẫn nó về." Ông chủ Trác lạnh nhạt nói.
Nghe thấy câu này, không ít tôn trưởng đều cau mày.
Ý trong lời nói của ông chủ Trác đã rất rõ ràng! Nếu họ không cho Trác Toàn Khôn thể hiện và làm đệ tử quan môn, nhà họ Trác sẽ dẫn Trác Toàn Khôn đi, không cho anh ta ở đây nữa!
Một núi không thể chứa hai cop! Trường Sinh Thiên Cung cũng không thể tồn tại hai thiên tài cùng một lúc!
Ông chủ Trác muốn cung chủ Mạc Tâm lựa chọn đây mà... Cung chủ Mạc Tâm lại do dự lần nữa, sắc mặt cũng trở nên nghiêm túc hơn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.