Nghe thấy tiếng ầm ĩ, các đệ tử chấp pháp đang đứng bên ngoài đồng loạt chạy vào. Phan Lâm cũng không khỏi nhìn về nơi âm thanh phát ra, thấy đó là một người thanh niên trắng trẻo, mặc đồ trắng, vóc người cường tráng đang khoanh hai tay trước ngực, ngạo nghễ đứng ở chính giữa đại sảnh, nhìn tất cả những người thuộc Thiên Cung một cách đầy khinh thường!
Quả là ngang ngược!
Người của Trường Sinh Thiên Cung vô cùng tức giận, ai cũng nghiến răng nghiến lợi, siết chặt tay thành nắm đấm. "Kẻ này là ai mà dám ăn nói xấc xược trước mặt cung chủ vậy?" Có người không chịu đựng nổi, thấp giọng hỏi dò. "Anh không biết sao? Hình như người này là thiên tài đứng nhất Cô Sơn, tên gì nhi... Trần Thế Duy!" Có người trả lời. "Trần Thế Duy? Thiên tài đứng nhất Cô Sơn? Không đúng, tôi nghe nói thiên tài đứng nhất Cô Sơn tên Tiêu Trần mà, Trần
Thể Duy ở đâu vậy?" "Giờ mà còn Tiêu Trần há, Tiêu Trần đã đi đời từ lâu rồi!" "Hả? Chuyện gì xảy ra vậy?" "Anh không nghe nói gì sao? Đoạn thời gian trước người của Cô Sơn gặp chuyện ở Giang Thành, ba nuôi của Tiêu Trần bị giết, anh ta biết tin thì tức giận đến mức tẩu hỏa nhập ma, không ngừng hộc máu, hình như đã chết rồi! Nên tôi nói mới thiên tài đứng nhất Cô Sơn bây giờ chính là Trần Thể Duy này đấy." "Gì cơ? Còn có chuyện đó nữa à?" "Thật là đáng tiếc, Tiêu Trần kia nghe nói là một cao thủ có thể sánh bằng người đứng thứ ba trên bảng Thiên Kiêu đấy!
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-o-re/693833/chuong-1808.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.