*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Vốn Phan Lâm không muốn dính líu tới cái vũng nước đục này, nhưng Đại Tôn Trưởng đã nhớ thương thể chất Võ Thần của anh, sợ rằng ngay cả Lạc Linh Huyết cũng sẽ không bỏ qua.
Nếu Phan Lâm cứ rời khỏi Trường Sinh Thiên Cung như vậy, chắc chắn Đại Tôn Trưởng sẽ phái người đuổi tới Giang Thành.
Lúc ấy ắt hẳn Phan Lâm sẽ không được an bình, Giang Thành cũng sẽ vì vậy mà gặp xui xẻo.
Đã như vậy, trước khi đi anh vẫn nên giải quyết chuyện này cho ổn thỏa thì hơn.
Khoảng gần mười phút sau, rốt cục Phan Lâm cũng tới được Vô Dục Cung.
Lúc này không khí trong Vô Dục Cung vô cùng ầm ï, còn chưa đi vào đã có thể nghe được những tiếng ồn ào từ bên trong truyền ra.
"Đại Tôn Trưởng! Ông đừng có khinh người quá đáng! Tôi đã dựa theo lời ông nói phái người đến Giang Hương Thư Các, sao ông còn muốn hùng hổ doạ người như thế?" "Nhị Tôn Trưởng! Chuyện của Giang Hương Thư Các vốn là do mình ông gây nên, không phải chính ông đã nói ai làm người nấy chịu sao? Tôi để ông giải quyết chuyện đó là dựa theo ý của ông mà" "Đúng là tôi đã từng nói ai làm thì người nấy chịu, nhưng chuyện của Giang Hương Thư Các không phải là chuyện của một mình tôi! Lúc trước tôi nghe lệnh của tông môn tới đó lấy thuốc, chính mãy người đã yêu cầu tôi giết người giữ thuốc, như vậy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-o-re/693814/chuong-1789.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.