*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Một cánh tay của Giang Mã đang ào ào chảy máu, cổ bị Phan Lâm bóp đến biến hình, không thở nổi.
Giờ phút này, trông anh ta như một con gà con bị tóm cổ vậy. Người của Giang Hương Thư Các thấy hình ảnh này thì như bị sét đánh trúng. "Sao...
Làm sao có thể như thế được?" "Có phải tôi bị ảo giác không?”
"Không...
Không đúng...
Không phải là sư huynh Giang Mã sẽ bắt người nọ sao? Vì sao...
Lại ngược lại rồi?" Mọi người đều trợn mắt, há hỗc mồm, thì thào lẩm bẩm một mình. Vê những người bên Thượng Thanh Cung, đầu óc ai cũng đã trống rỗng rồi.
Hai mắt của Nhị Tôn Trưởng mở to, ông ta kinh hãi đến mức thiếu chút nữa không đứng vững. Chuyện này...
Ông sợ không phải là mình nằm mơ đâu! "Khốn kiếp!" Hình như Giang Mã đã lấy lại tin thần, kịch liệt giẫy giụa, tay còn nguyên vẹn kia dốc hết sức lực đánh về phía huyệt thái dương của Phan Lâm. Vù vù vù! Từng cơn gió nổi lên từ nắm đấm, uy quyền đến che được cả trời! Cú đấm này giống như muốn đánh cho đầu của Phan Lâm thành quả dưa hấu nát vậy! Nhưng ngay khi nắm đấm sắp tới gần Phan Lâm... “Vụt!”
Một lực lớn đột nhiên từ cổ của Giang Mã truyền ra, sau đó mang theo cơ thể của anh ta nện thẳng xuống mặt đất một cách tàn bạo. “Rầm..”
Thân hình của Giang Mã tiếp xúc “thân mật”
với mặt đất, thoáng chốc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-o-re/693804/chuong-1779.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.