*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ngoài hô Chu Tước yên lặng như tờ, thời gian như dừng lại, tất cả mọi người đều giữ động tác hiện tại, không nhúc nhích.
Ai cũng như quên mất phải thở, nhịp tim cũng dừng lại.
Giờ phút này, dường như cả mây trắng trên bâu trời cũng dừng trôi, hoa cỏ dưới mặt đất cũng dừng lay động theo gió...
Tất cả mọi người đều đổ đồn ánh nhìn vào một người: Phan Lâm! Anh đang lặng lẽ đứng trước mặt Chấn Hám Sơn, toàn thân từ trên xuống dưới đều không hề có dấu hiệu bị thương, mắt thì bình tĩnh nhìn đối thủ.
Đoạn kiếm gãy chậm rãi tuột khỏi lòng bàn tay anh, rơi xuống đất, phát ra tiếng vang êm tai.
Tiếng kêu giòn giã ấy kéo tất cả những người ở đây trở về hiện thực từ trong cơn khiếp sợ.
Nhưng không một ai lên tiếng, vì ai cũng không biết nên dùng từ ngữ gì để diễn tả cảm nghĩ trong lòng mình.
Chấn Hám Sơn cũng vậy, ông ta ngơ ngác nhìn Phan Lâm, thật lâu sau mới lây lại tinh thân.
Sau cùng, Chân Hám Sơn thở hắt ra, chua xót cười: “Tôi nhận thua!”
“Cứ thế mà nhận thua hả?”
“Không phá được thể chất Võ Thần của cậu thì tôi vĩnh viên không có khả năng thắng, chưa kể có vẻ cậu không chỉ có mỗi thể chất Võ Thần nữa”
Chấn Hám Sơn thấp giọng nói.
Phan Lâm lạnh nhạt đáp: “Mặc dù kiếm ông đã hư hại rồi nhưng tuyệt đối cũng đừng nghĩ quẩn.
Chấn Hám Sơn,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-o-re/693789/chuong-1764.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.