*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Thấy là Chấn Hám Sơn tiến lên, Phan Lâm sảng khoái bật cười: “Các người khinh thường tôi, mở miệng ngậm miệng toàn thằng nhóc thằng nhóc, thế mà bây giờ lại không dám cử đệ tử mà lại bảo Chấn Hám Sơn ra mặt! Đây không phải đã đặt tôi lên cùng một cấp bậc với các người rồi sao?”
“Đừng có nói nhiêều! Quá cuồng vọng! Lát nữa ông Hám Sơn bắt giữ cậu lại, tôi muôn xem xem cậu có nói nhiều được như bây giờ không!”
Tổng chấp sự Thông lạnh lùng nói, sau đó vung tay về phía Chấn Hám Sơn: “Ông Hám Sơn! Ông đừng do dự nữa, hãy ra tay bắt cái tên không biết trời cao đất dày này đi!”
“Được!”
Chấn Hám Sơn hít một hơi, tiếp đó nắm chặt hai nắm đấm lại, đôi mắt nhìn chằm chằm vào Phan Lâm: “Cậu bạn Phan Lâm này, đừng trách tôi ÿ lớn hiếp nhỏ nhét Nơi này là Tử Huyền Thiên, tôi không thế nhắm mắt làm ngơ được”
“Ông Hám Sơn à, tôi đã muốn đánh vài chiêu với ông từ lâu rồi.
Tôi thấy mấy người đệ tử kia của ông toàn chẳng ra gì, có lẽ chỉ có ông mới làm tôi có hứng thú chiến đấu!”
Phan Lâm bình tĩnh nói, rốt cuộc ánh mắt anh cũng trở nên nghiêm túc hơn.
Những câu này thật sự xuất phát từ đáy lòng Phan Lâm, nhưng vào tai lại vô cùng khó nghel “Mẹ nó! Quá ngông cuồng!”
“Hắn ta tưởng mình là cái thá gì vậy?”
“Lát nữa cậu ta sẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-o-re/693787/chuong-1762.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.