*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tiếng nổ phát ra từ con sóng màu máu che cả bâu trời kia! Sau đó mọi người nhìn thấy con sóng đột nhiên nổ tung, hóa thành những gợn sóng nhỏ mà bắn ra bốn phía.
Mà trước mặt con sóng đó có một người đang đứng! Đó chính là Phan Lâm! Anh vẫn đứng đó không nhúc nhích, tùy ý máu rơi xuống tưới cả người mình.
Nói là máu nhưng thực tế thì chúng đều là kiếm khí với sức mạnh kinh khủng, mỗi một luồng khí đều có khả năng cắt sắt thép một cách dễ dàng. Khi đống máu đó rơi hết xuõng đất, cả mặt đất như một miếng đậu hũ bị dao cắt, nháy mắt đã vỡ ra thành vô số lỗ lớn lỗ nhỏ. Thế nhưng...
họ phát hiện Phan Lâm không hề bị thương chút nào! Từng luồng kiếm khi đánh vào cơ thể anh như một cơn gió, lại không thế cắt được thứ gì dù chỉ là vạt áo, ngược lại còn bị cơ thể anh phản lực lại đến vỡ tan, không ngưng tụ được nữa. Phan Lâm đã đụng nát con sóng máu đó! Hình ảnh ấy làm các đệ tử Tử Huyền Thiên phải bần thân.
Mọi người đều trợn mắt há hốc mồm, da đầu tê rần, tim như sắp nhảy ra khỏi cổ họng. “Lơ...
lơ cả chiêu đó sao?”
Nữ đệ tử kia ngơ ngác thì thào. “Làm sao có thể?”
Có người nuốt nước miếng cái ực. “Cơ thể anh ta...
thế mà đỡ lại được ư?”
“Giả! Chắc chắn là giải”
“Cậu ta đã làm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-o-re/693762/chuong-1737.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.