*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
"Phan Lâm, đây chỉ là một trận đấu võ bình thường thôi, đừng lo lắng, chỉ cần kiên trì một lúc là xong rôi! Không có gì đáng sợ đâu, yên tâm”
Người đàn ông bên cạnh Phan Lâm không ngừng an ủi và cổ vũ anh.
"Tôi không lo lắng lắm, các anh đã trả lại mười giọt Lạc Linh Huyết cho tôi, còn cho tôi các dược liệu và sách quý mà tôi cần nữa, tôi rất hài lòng, đương nhiên sẽ dốc sức giúp Thiên Cung giải quyết vấn đề rồi" Phan Lâm thản nhiên nói.
"Vậy thì tốt rồi, vậy thì tốt rồi!" Người đàn ông cười tươi rói.
Cổ Sinh được mang xuống chữa trị khẩn cấp.
Anh ta không chết nhưng đã lâm vào trạng thái hôn mê.
"Thưa tôn trưởng, toàn bộ gân mạch trên cơ thể sư huynh Cổ Sinh đều đã bị phá hủy trâm trọng, không thể chữa trị được nữa, trong người anh ấy còn có một khí đang phá hủy thần kinh của anh ấy nữa! Muốn loại trừ nó phải tốn rất nhiều công sức, tôi sợ là phải mất mấy chục năm mới loại trừ nổi!" Một người lớn tuổi trong Thiên Cung kiểm tra Cổ Sinh một lượt rồi ngẩng phắt đầu lên, nói với khuôn mặt tái nhợt.
"Ý ông là.." "Cậu ấy đã bị tàn phế hoàn toàn rồi!" Người kia đáp.
Ông ta vừa dứt lời thì những người xung quanh phát hãi, mặt tái mét.
"Cái gì?" "Sư huynh Cổ Sinh...
bị tàn phế?" "Sao có thể như vậy? Anh ấy là đồ đệ giỏi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-o-re/693755/chuong-1730.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.