*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ước chừng khoảng ba tiếng sau, Ngũ Tôn Trưởng mới đến nơi.
Lúc này toàn thân Phan Lâm đã toát mồ hôi lạnh, khuôn mặt biến đen, nằm ở trên giường khó có thể nhúc nhích.
Trên người anh căm đầy kim châm cứu, là do anh tự châm cho mình.
Thế nhưng chỉ có châm cứu thôi không có tác dụng mấy, vẫn cần có thuốc để áp chế hoạt độc.
Ngũ Tôn Trưởng nhìn tình cảnh của Phan Lâm, vội vã lấy ra thuốc mình mang đến, đưa cho Thu Phương mang đi sắc, sau đó bà ta tiếp tục dùng kim châm cứu cho Phan Lâm.
Vừa châm cứu xong, Thu Phương cũng nhanh chóng bưng lên một chén thuốc đã sắc xong, cho Phan Lâm uống.
Sau khi uõng thuốc, sắc mặt Phan Lâm đã khá hơn nhiều.
Nhưng anh vẫn cau mày liên tục.
Phân Lâm nhìn chút cặn thuốc còn sót lại trong bát, khàn giọng nói: "Ngũ Tôn Trưởng, vì sao hôm nay bà chỉ mang đến cho tôi mấy thứ thuốc này thế? Nếu như tôi không nhầm thì những thuốc này chỉ có tác dụng áp chế hoạt độc trong cơ thể tôi, không có tác dụng loại bỏ độc, đúng chứ?”
"Chuyện này..." Sắc mặt Ngũ Tôn Trưởng có chút thay đổi, bà ta có chút đắn đo, rồi lại nhanh chóng mở miệng nói: "Tôi thấy thân thể cậu còn yếu, nên không dám dùng thuốc quá mạnh! Sao thế? Phan Lâm, cậu đang nghi ngờ y thuật của Trường Sinh Thiên Cung chúng tôi đấy à?" "Phan Lâm không dám." Phan Lâm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-o-re/693742/chuong-1717.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.