Tất cả mọi người đều giật mình nhìn về phía cửa.
Là Phan Lâm!
Gương mặt lạnh lùng, ánh mắt giận dữ, bước đến thật nhanh. “Anh Phan Lâm.” Mắt Phương Vũ Yên đờ đẫn, miệng lẩm bẩm.
Phan Lâm bước đến, đẩy tay đám người hình đường ra đỡ Phương Vũ Yên ngồi dậy.
Nhìn Phương Vũ Yên thương tích đầy mình, lòng Phan Lâm đau như cắt.
Đặc biệt là bàn tay cô gần như bị thối rữa, không ngón nào còn nguyên vẹn.
Cô đã phải chịu cực hình thế nào mới trở nên như vậy?
Phan Lâm không thể tin nổi.
Anh mới ngủ một giấc thôi mà đã xảy ra chuyện thế này rồi!
Cũng may anh dậy sớm, nếu anh đến muộn một bước, Phan Lâm sợ mình sẽ hối hận cả đời. "Vũ Yên, cô có ổn không?"
Phan Lâm vừa lo lắng hỏi vừa lấy châm điểm huyệt trên người mình xuống, đâm vào cơ thể của Phương Vũ Yên. “Phù!”
Phương Vũ Yên thở phào nhẹ nhõm, khi những cây kim châm cứu này đâm lên người cô ta, cơn đau đã dịu đi rất nhiều nhưng tay chân vẫn rất đau đớn, cơ thể cô hơi run run. "Anh Phan Lâm, sao anh lại đến đây? Anh đi nhanh đi, chuyện này không liên quan gì đến anh..." Phương Vũ Yên lo lắng nói. "Vũ Yên, tại sao cô lại làm chuyện ngu ngốc như vậy?" Phan Lâm chất vấn liên tục. "Anh Lâm..." “Cô đừng nói nữa, cứ giao chuyện còn lại cho tôi.”
Phương Vũ Yên muốn nói nhưng lại thôi. “Ai đấy? Đúng là to gan thật! Dám làm loạn trong Thiên Hình Cung!”
Tứ Tôn Trưởng ở trên không hài lòng, ông ta đứng dậy quát
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-o-re/693725/chuong-1700.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.