*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Thắng? Đội trưởng đội thẩm phán cau mày nhìn Phan Lâm từ trên xuống dưới.
Anh ta có thể chắc chắn một trăm phần trăm rằng Phan Lâm không còn khả năng chiến đấu nữa.
Thương tích đầy mình, sức cùng lực kiệt.
Mức độ này tuyệt đối không thể tiếp tục chiến đấu được.
Vậy mà bác sĩ Lâm còn nói như vậy...
Chẳng lẽ, anh điên rồi à? Đội trưởng đội thẩm phán lắc đầu: “Bác sĩ Lâm, mày nhìn rõ tình hình thực tế đi! Mày đã thua rồi.
Thật ra, tao rất mong sẽ có vài người như mày tham gia đại hội nhưng tiếc là mày đã tự hại chính bản thân mày.
Nhờ có tài năng bẩm sinh nên mày đã đạt được rất nhiêu thành công nhưng cũng chính vì tài năng đó mà mày đã đánh mất chính mình, làm ra một hành động ngu ngốc đến vậy.”
Nói xong, đội trưởng đội thẩm phám lại lấy đao ra định chặt đầu Phan Lâm.
Vốn dĩ hắn ta muốn cho Phan Lâm cơ hội tự sát, để anh còn chút danh dự cuối cùng nhưng Phan Lâm lại ngoan cố như vậy.
Nếu đã thế, gã ta không cần phải khách sáo.
Giơ đao lên.
Ánh sáng của lưỡi dao sắc như cắt xuyên màn đêm.
Nhưng ngay khi đội trưởng đội thẩm phán đang định đâm đao xuống...
“A." Cơ thể hắn ta chợt run lên, sau đó bụm ngực thật mạnh, lảo đảo lui vê sau hai bước, không cầm đao nổi nữa nên đao rơi xuống đất.
“Cái gì?" “Đội trưởng.”
Những người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-o-re/693655/chuong-1630.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.