*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Điên rồi.
Hoàn toàn điên rồi! Ngải Hồng ngơ ngác nhìn Phan Lâm bên kia, cả đầu trống rỗng.
Một hồi lâu, cô ta mới giật mình lấy lại tinh thân, xông tới quát: “Anh tên ngu ngốc này, anh biết anh đang ở đây làm gì không? Đẩn địa bàn của băng đảng Cá mập đen động đến người của Cá mập đen? Anh đang tuyên chiến với băng đảng Cá mập đen hay sao?" "Ngải Hồng! Chuyện của băng đảng Cá mập đen tôi sẽ xử lý vì cô! Cô không cần phải lo lắng!" Phan Lâm đứng dậy, từ tốn nói.
"Anh xử lý? Con mẹ nó anh cho rằng anh là ai hả?" Ngải Hồng khàn giọng hô to.
Phan Lâm trâm mặc một lát, lấy cái vòng tay từ trong lòng ra, đưa tới.
"Tôi là bạn của Trần Bác! Trước đây không lâu ông ấy đã qua đời! Đây là di vật của ông ấy, ông ấy nhờ tôi ghé thăm cô một chút! Tiện thể giúp đỡ cô!" Nói xong, Phan Lâm lại lấy ra một tấm thẻ ngân hàng đưa tới: “Tiên trong này đủ cho cô không lo chuyện cơm áo." Ngải Hồng vừa nghe, cả người run lên, kinh ngạc nhìn chiếc vòng tay kia, sau đó run rẩy nhận lấy.
Cô ta nhìn vòng tay chằm chằm, có hơi sững sờ.
Tựa như rơi vào một loại tâm tư nào đó.
Một hồi lâu, cô ta mới ngẩng đầu lên: “Ông ấy chết lúc nào?" "Tuần trước." "Thật sao?" Vành mắt Ngải Hồng đỏ lên, nước mắt có chút không kìm được rơi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-o-re/693639/chuong-1614.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.