“Hửm?”
Trang Tuấn Kiệt hơi ngẩn ra, lập tức nhìn vê phía đám người đang ồn ào.
Người nọ… Đúng là “Tân Tuấn Minh! “Cái gì?”
Trang Tuấn Kiệt ngạc nhiên.
Rất nhiều người nhà họ Trang cũng lộ vẻ kinh ngạc.
“Là Tân Tuấn Minh!”
“Cậu ta muốn làm gì?”
Mọi người chỉ trò, tiếng bàn tán không ngừng.
Người của Phiêu Nhai Các cũng nhìn chằm chằm bên này.
Chỉ thấy Phan Lâm đi tới trước mặt mọi người, sau đó trong kinh hãi của mọi người, Phan Lâm nhảy lên lôi đài.
“Oal”
Mọi người rộ lên.
Hiện trường quả thực như nổ mạnh! “Người này là ai vậy? Vậy mà dám khiêu chiến cậu Diệp?”
“Cậu ta là kẻ ngốc sao? Không biết làm vậy có ý gì?”
“Người này điên rồi! Anh ta điên rôi!”
“Chưa thấy người nào không hiểu chuyện như vậy!”
Đủ loại âm thanh không ngừng thay đổi.
“Tân Tuần Minh, cậu…”
Trang Tuấn Kiệt khẩn trương, nhưng không biết nên nói gì.
Anh ta nhìn vê phía mấy ông già chỗ Phiêu Nhai Các.
Lúc này ông già kia đã ngồi xuống, vẻ mặt bình tĩnh, không nói một lời, giống như đang tính toán im lặng xem xét.
Rất rõ ràng, ông ta cho rằng người này là người nhà họ Trang sắp xếp, dù sao đang vào lúc quan trọng, không có khả năng còn có người khác chạy đến, trừ phi là kẻ ngốc.
“Đáng giận!”
Trang Tuấn Kiệt nắm chặt tay, la to: “Tân Tuấn Minh, cậu muốn làm cái gì? Lập tức quay về chỗ ngồi cho tôi!”
Nhưng mà vẻ mặt Phan Lâm không đổi, chỉ bình tĩnh nói: “Trang Tuấn Kiệt, anh đã bại bởi anh Diệp, nếu là kẻ thua, anh không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-o-re/693515/chuong-1490.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.