“Khiêu chiến sao?”
Vẻ mặt Tân Tuấn Minh vẫn vô cùng mờ mịt.
Anh ta hoang mang đánh giá Trang Tuân Kiệt ở trước mặt, cảm thấy khó hiểu nói: “Đang yên đang lành vì sao tôi phải khiêu chiến anh?”
“Cậu không muốn đánh với tôi, thì nhanh quỳ xuống cho tôi! Anh trai cậu bại bởi tôi, ba cậu đã hứa hẹn trước mặt mọi người, nếu cậu ta thua tôi, cả nhà các cậu phải quỳ gối dập đầu với tôi, bây giờ cậu nói một câu dựa vào cái gì đã muốn không quỳ? Cậu coi chúng tôi là gì hả?”
Trang Tuấn Kiệt híp mắt nói.
“Có chuyện này sao?”
Tân Tuân Minh nhíu mày.
“Phế vật, con mẹ nó cậu đừng dây dưa lằng nhằng nữa, lại không quỳ, ông đây đánh gãy chân của cậu!”
Một người nhà họ Trang mắng to.
Hiện giờ Tân Tuấn Minh ở nhà này như mặt trời ban trưa, tất nhiên là đám người này sẽ đứng về phía anh ta nói chuyện.
Mọi người nhao nhao chỉ trích Tân Tuấn Minh, tạo áp lực.
Tần Tuấn Minh không nói một lời, bộ dạng trầm tư.
Một lát sau, anh ta im lặng gật đầu.
“Được rồi, nếu chuyện đã đến nước này, vậy tôi thử xem.”
Tần Tuấn Minh đi lên trước, nhìn Trang Tuấn Kiệt.
Trang Tuấn Kiệt thất thân: “Thử cái gì?”
“Không phải là anh muốn tôi quỳ xuống sao? Có thể, đánh bại tôi, tôi sẽ quỳ!”
Tân Tuấn Minh nói.
Những lời này vang lên, mọi người rộ lên.
“Cái gì?”
“Tên phế vật này… Là muốn khiêu chiến Tuấn Kiệt sao?”
“Ha ha ha ha, quả thực là buồn cười.”
“Anh đừng đùa tôi chứt”
“Đứa con hoang này muốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-o-re/693504/chuong-1479.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.