Tòa nhà chỗ tối qua chiến đấu kịch liệt đã bị phá thành mảnh nhỏ, vô cùng lộn xôn.
Lượng lớn người của Hồng Nhan Cốc đang tiến hành công việc xây dựng lại.
Cho nên chỗ làm việc của thánh nữ cũng được chuyển đi.
Phan Lâm ngắm nhìn tòa lầu các trước mặt, trong lòng không khỏi cảm khái.
Tuy tòa nhà trước mặt theo hình thức lầu các, nhưng nó rất to, to hơn lầu các thông thường gấp bội lần, từng tầng giống như cung điện, vô cùng khí phái to lớn.
Triệu Minh Nguyệt đi tới trước cửa, lập tức quỳ một gối.
“Báo cáo thánh nữ, đã dẫn Kỳ Lân tới rồi!”
“Để anh ta vào đi!”
Trong đại sảnh truyền đến giọng nói rét lạnh thấu xương Đúng là giọng nói của thánh nữ.
“Dạ! Thánh nữ!”
Triệu Minh Nguyệt đứng dậy, nghiêng đầu nhỏ giọng dặn dò Phan Lâm: “Đi theo tôi, nhớ kỹ đừng nói lung tung, ánh mắt càng không thể nhìn lung tung, người vừa nói là thánh nữ! Nếu anh dám nhìn lung tung, cẩn thận mắt anh bị người đào ra đấy!”
Phan Lâm gật đầu.
Hai người cùng tiến vào.
Tầng một vô cùng rộng rãi.
Mà bên trong có không ít người đangđứng.
Trái phải như rừng, đều là cấp cao của Hồng Nhan Cốc.
Cao thấp mập gầy già trẻ đủ cả.
Nhưng đều không có ngoại lệ, đều là phụ nữ.
Bọn họ ăn mặc không đồng nhất, ăn mặc có chút phá cách, nhưng trang phục của bọn họ đều cùng màu đỏ và màu trắng.
Còn ở phía trêи cùng, thì ngôi một người phụ nữ đeo mặt nạ da trắng như tuyết mái tóc dài phấp phới.
Đôi mắt người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-o-re/693467/chuong-1442.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.