“Dấu vết rửa sạch sao?”
Vẻ mặt mọi người căng thẳng, cùng nhìn chằm chằm Phan Lâm.
Phan Nhã Nam cũng ngây ngốc, nhìn anh với vẻ khó mà tin.
Cô ta biết Phan Lâm rất thông minh, nhưng dù sao Gia Linh cũng dùng nước cờ cao như vậy.
Cho dù Phan Lâm đúng lúc rửa sạch bùn dưới đế giày, vẫn bị cô ta nhìn ra được manh mối.
Xong rồi.
Lúc này hoàn toàn xong rồi! Thế này thì rửa sạch tình nghi làm sao đây? Phan Nhã Nam run lẩy bẩy, gương mặt càng trắng bệch hơn.
Ánh mắt mọi người xung quanh đều nhìn về phía Phan Lâm, đợi câu trả lời của anh.
“Sao cậu không nói đi?”
Giảng sư Minh Lan nghiêm khắc la lên.
“Em thấy anh ta căn bản chính là không còn lời nào để nói rồi.”
Có người ở bên cạnh kêu lên.
Gia Linh rạng rỡ nhìn chằm chằm Phan Lâm.
Tuy đây không phải là chứng cứ vô cùng xác thực, nhưng có thể nói lên rất nhiều chuyện rồi.
Nhưng mà đúng lúc này, Phan Lâm đột nhiên mở miệng: “Chuyện này có thể chứng minh được gì? Nếu các cô lấy chuyện này định tội tôi, như vậy chẳng phải là nói mỗi người ở đây đều có tội sao?”
“Cậu có ý gì?”
Giảng sư Minh Lan nhíu mày hỏi.
“Cô Gia Linh, cô có thể cởi giày của cô được không? Phan Lâm mỉm cười hỏi Gia Linh.
Gia Linh sợ run lên, lông mày hơi cau lại, nhỏ giọng nói: “Không lẽ anh đang hoài nghi tôi sao?”
“Tôi chỉ muốn chứng minh là mình trong sạch thôi.”
“Được thôi.”
Gia Linh chân chừ một lát, mới gật đầu nói: “Tôi muốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-o-re/693456/chuong-1431.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.