Quả nhiên đây là chỗ mở cơ quan! Phan Lâm mừng rỡ, không có bất cứ do dự gì, lập tức lấy chìa khóa ra cắm vào.
Xoay chìa khóal Răng rắc! Một tiếng nặng nề vang lên.
Sau đó cửa cốc của Hồng Nhan Cốc hơi chấn động nhẹ rồi.
“Sao lại thế này?”
“Vì sao cơ quan mở ra rồi hả?”
“Nhanh đến chỗ mở cơ quan xem!”
Xung quanh vang lên tiếng gọi ầm ï.
Phan Lâm thấy thế lập tức giơ tay thu châm, lại vươn người nhảy lên, nhảy lên cao nhất giãm lên mỏm đá nhanh chóng rời đi.
Mất đi trói buộc của kim châm cứu, đám Ngọc Hoa đều ngã xuống đất.
Bọn họ vội vàng đứng dậy nhìn bốn phía, nhưng không thấy bóng dáng của người kial “Đáng giận! Để người này chạy mất rồi!”
“Mặc kệ người nọ là ai! Tôi nhất định phải tìm được người đó!”
Ngọc Hoa tức giận kêu to.
Lúc này Gia Linh dẫn lượng lớn đệ tử của Hồng Nhan Cốc tìm đến nơi này.
“Ngọc Hoal Sao lại thế này?”
“Sư tỷ, em cũng không rõ lắm…”
Ngọc Hoa há to miệng, không biết nên giải thích thế nào.
“Em không rõ lắm sao?”
Gia Linh nhíu mày hỏi.
“Chúng em đang canh giữ ở nơi này, đột nhiên như bị người ta điểm huyệt, không thể cử động, sau đó liền nghe thấy động tĩnh cơ quan mở ra… Sau đó cơ quan bị mở ra rồi.”
Ngọc Hoa cúi thấp đầu nói.
“Cho nên các em không thấy rõ người nọ trông như thể nào sao?”
“Quay lưng về phía bệ đá… Nên không thấy rõ… Ngọc Hoa hơi sợ hãi nói.
Mọi người đều cảm thấy khó tin.
“Chẳng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-o-re/693454/chuong-1429.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.