Bụi đất xung quanh cuốn lên, hòn non bộ xung quanh đều bị nổ tung, đất bị xới tung lên, tường bao sụp đổ, những gốc đại thụ cũng gãy đổ.
Dưới vụ nổ khủng khiếp này, xung quanh đều bị san bằng.
Về phần những công sự phòng ngự được bố trí ở lối vào cấm địa đã sớm bị hư hỏng, những người phụ trách canh giữ ở cấm địa đều năm la liệt trên mặt tất, từng người đều bị thương nặng, hoặc là hấp hối.
Đám người Phan Côn Luân, Dạ Kiếm Thần, chật vật bò lên.
Sau lưng bọn họ truyên đến cảm giác đau rát, phần áo sau lưng đều bị rách tả tơi, hơn nữa trên lưng bọn họ còn để lại những vết máu vô cùng đáng sợ, giống như bị lưỡi dao sắc bén chém qua.
“Mọi người không sao chứ?”
Người đàn ông mặc áo đạo bào màu đỏ vịn vào tảng đá bên cạnh để đứng dậy.
“Không sao...”
“Làm thế quái nào mà chuyện này lại xảy ra vậy?”
Vẻ mặt Phan Côn Luân tràn ngập giận dữ, ông ta nghiến răng nghiến lợi nói “Uy lực như thế, tuyệt đối không phải là do sức người, chắc hẳn là do cơ quan nào đó trong cấm địa tạo thành.”
Người đàn ông mặc đạo bào màu đỏ nói.
“Cơ quan?”
Phan Côn Luân khẽ giật mình.
“Ý của ông là..”
“Chúng ta trúng kế rồi.”
Người đàn ông mặc áo đạo bào màu đỏ lắc đầu, thấp giọng nói.
“Vừa rồi người của chúng ta phát hiện ra bên trong gọi điện thoại, trên thực tế là kẻ trộm ở bên trong đã gọi điện cho đồng bọn của cậu ta, ra lệnh cho đồng bọn của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-o-re/693404/chuong-1379.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.