Phan Nhã Nam không còn lựa chọn nào khác, cô ta rất muốn ngậm chặt miệng không nói gì, thế nhưng lại vô ích.
Người đàn ông đeo mặt nạ sắt này biết quá nhiêu chuyện liên quan đến nhà họ Phan, cho dù Phan Nhã Nam muốn nói dối cũng không được.
Phan Nhã Nam chỉ có thể dưới thống khổ và tuyệt vọng nói ra chuyện liên quan đến lối vào cấm địa của nhà họ Phan.
“Anh có thể đồng ý với tôi một chuyện được không, đừng nói cho người khác biết là tôi đã nói cho anh nghe, mặt khác anh có thể đưa tôi rời khỏi nơi này không?”
Nước mắt của Phan Nhã Nam rưng rưng, cô ta gần như sắp sụp đổ.
“Được.
Người đàn ông đeo mặt nạ gật đầu, bình tĩnh nói.
“Lập tức đưa cô ta đến sân bay.”
“Vâng”
Tài xế gật đầu.
“Có thể giúp tôi đặt trước một tấm vé máy bay, tôi muốn rời khỏi Yến Kinh.”
“Cô muốn đi đâu?”
Người đàn ông kia lạnh nhạt hỏi.
Phan Nhã Nam ôm đầu, dáng vẻ vô cùng đau khổ, cô ta phát hiện ra mình không đi đâu được.
Nếu như cô ta đi tìm bạn bè để nương tựa, chắc chắn sẽ bị người nhà họ Phan bắt lại, ra nước ngoài vừa không quen lại chẳng có người thân, rất khó để đặt chân, nơi có người quen đều bị nhà họ Phan nắm tin tức trong tay, một khi cô ta đến đó chính là tự chui đầu vào lưới.
Làm sao bây giờ? Phan Nhã Nam vô cùng thống khổ.
Thế nhưng đúng lúc này, trong đầu của cô ta đột nhiên lướt qua một suy nghĩ, giống như nghĩ đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-o-re/693397/chuong-1372.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.