“Anh chữa mắt cho em ư?”
Lý Ái Vân hơi sửng sốt, sau đó cô lắc đầu nói.
“Bỏ đi, Phan Lâm à, anh đừng lãng phí sức lực làm gì, ngay cả tình huống hiện tại của em như thế nào, anh còn không biết thì sao có thể chữa khỏi mắt cho em được chứ? Hơn nữa, em cũng không phải chỉ cần chữa khỏi cho hai mắt là có thể khỏi hẳn ”
Giọng nói của Lý Ái Vân rất suy yếu, bởi vì vừa mới thức dậy, cho nên ngay cả việc hít thở, Lý Ái Vân đều phải cố hết sức.
Phan Lâm không muốn giải thích quá nhiều với cô.
“Em có thể để cho anh thử một lần không?”
Phan Lâm chỉ hỏi một câu rất đơn giản.
Lý Ái Vân mấp máy môi, nhỏ giọng nói.
“Tùy anh.”
Cho dù không tin, ngày thường Lý Ái Vân cũng sẽ không từ chối một số yêu câu không tính là quá đáng của Phan Lâm.
Phan Lâm đi đến bên cạnh Lý Ái Vân, ánh mắt của anh nhìn qua gương mặt tái nhợt và đôi mắt bị quấn băng gạc trắng kia, trong lòng không khỏi co rút.
“Rất xin lỗi, để em phải chịu khổ rồi.”
Phan Lâm khàn giọng nói.
Lý Ái Vân giật mình, sau đó cô lắc đầu nói.
“Việc này không liên quan gì đến anh cả, chuyện này chỉ có thể nói là do em tự mình xui xẻo, người bên ngoài đều cho rằng em có quan hệ tình cảm với bác sĩ Lâm, khiến cho kẻ thù của bác sĩ Lâm ra tay với em, uy hiếp bác sĩ Lâm...
Đây không phải là xui xẻo thì là gì?”
Phan Lâm không nói gì,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-o-re/693377/chuong-1352.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.