*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cơ thể của Thẩm Ngọc Minh cứng đờ ngay tại chỗ, không thể cử động được nữa.
Anh ta nhìn thấy trong ánh mắt của Phan Lâm tràn đây tĩnh mịch và cừu hận, cừu hận không cách nào hóa giải được.
Đó là sự thù hận mà người ta không cách nào quên được, đây là quyết tâm của Phan Lâm.
Đến lúc này đây Thẩm Ngọc Minh mới hiểu được, trừ khi là Phan Lâm bỏ qua cho anh ta, nếu không tất cả mọi thứ trên đời đều không có gì có thể ngăn cản Phan Lâm báo thù.
“Bác sĩ Lâm, tôi...
Tôi...
Tôi là vô tội, cái chết của cô Lý Cẩm, thật ra...
Thật ra chuyện đó không liên quan gì đến tôi cả.”
Thẩm Ngọc Minh lấy lại tỉnh thân, khó khăn lắm mới nói được một câu giải thích.
Nhưng chẳng có tác dụng gì, Phan Lâm đặt một tay mình lên vai của anh ta, ánh mắt của anh vẫn rất yên tĩnh và oán hận.
“Cậu...
Cậu chủ, cẩn thận..."
“Buôồng cậu chủ của chúng tôi ra!”
Người ở bên cạnh run rẩy quát, có rất nhiều người xông lên phía trước muốn ngăn cản.
Nhưng một giây sau, bịch một tiếng, nắm đấm của Phan Lâm nhanh như vô ảnh, trực tiếp đánh xuyên qua đầu của người kia.
Giống như một quả dưa hấu nổ tung bắn tung tóe ra bốn xung quanh, người đàn ông kia chết ngay tại chỗ, dáng vẻ của anh ta vô cùng thê thảm.
“Á!”
Tất cả người xung quanh đều bị hù dọa.
Thẩm Ngọc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-o-re/693365/chuong-1340.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.