*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Võ Mỹ Hạnh ngẩn ra, vội vàng kêu lên: “Thưa ngài!” Nhưng vô dụng.
Cuộc trò chuyện này đã bị cắt đứt.
Đôi mắt Phan Lâm nghiêm túc hơn, vội vàng đoạt lấy di động nhìn vài lần, trâm giọng nói: “Công Tôn Đại Hoàng ở đâu?” “Cái gì?” Võ Mỹ Hạnh trợn mắt há miệng.
“Mau nói cho tôi biết, Công Tôn Đại Hoàng đang ở đâu?” “Sao anh biết ngài Đại Hoàng? Chẳng lẽ anh là...” Toàn thân của Võ Mỹ Hạnh run lên, lập tức biết được thân phận của người này.
Người này là bác sĩ Lâm! Mọi chuyện lúc trước đều là diễn! Phan Lâm chỉ muốn thông qua chế tạo phiền phức, hấp dẫn sự chú ý của Võ Mỹ Hạnh, sau đó thông qua Võ Mỹ Hạnh tìm được tung tích của Công Tôn Đại Hoàng.
Phan Lâm đã sớm chú ý tới điện thoại di động của Võ Mỹ Hạnh vẫn đang gọi đi.
Anh cũng suy đoán được giọng nói phía sau cuộc trò chuyện là của ai.
Nhưng mà anh không nghĩ tới, vậy mà Công Tôn Đại Hoàng trực tiếp tắt máy.
Chẳng lẽ anh bị phát hiện rồi? Không đúng! Biểu hiện của mình không chê vào đâu được, chỉ sợ Công Tôn Đại Hoàng đã cảm thấy hoài nghi rồi.
Dù sao đây là một con hồ ly lâu năm, một khi có gió thổi cỏ lay gì đó, ông ta đều sẽ có cảnh giác.
Nếu là chuyện ngay cả ông ta đêu không thể chắc chắn, ông ta nhất định sẽ bảo người tới đây xác nhận một lượt.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-o-re/693330/chuong-1305.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.