*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Cháu rể? Bat Ba không nhìn xem nó đã làm chuyện tốt gì! Nhìn xem đứa cháu ngoại ba thương yêu nhất bây giờ đang ra sao? Tất cả đều do đứa cháu rể này ban tặng! Thứ người như vậy ba còn che chở làm gì?”
Hứa Vân giận đùng đùng nói.
“Chuyện này ba phải hỏi cho rõ! Đúng lúc Ngọc Thanh vừa về, thằng Lâm cũng đến! Được rồi, gọi tất cả mọi người đến, ba hỏi chuyện này cho ngọn nguôn!”
Ông cụ trầm giọng, nói với Hứa Thiên Bảo đứng cạnh: “Đi gọi bác gái tới! Phan Lâm, đi cùng ông, đến phòng chính!”
“Được!”
Phan Lâm ngẫm nghĩ, gật đầu một cái.
Rất nhanh, phòng chính nhà họ Hứa tê tụ không ít người.
Hứa Ngọc Thanh cũng ở đây, Lý Giang không biết đã đi đâu.
Ông cụ Hứa đang ngồi đó, uống trà, nhưng thiếu ngón tay nên bưng trà không vững.
Còn người nhà họ Hứa, ai ai cũng lòng đầy căm phẫn, tức giận trợn mắt nhìn Phan Lâm.
Ánh mắt đó hận không thể băm vằm anh ra thành trăm mảnh.
“Chó má! Mày còn mặt mũi tới nhà họ Hứa? Tao giết mày!”
Hứa Ngọc Thanh đữ tợn, muốn nhào vào Phan Lâm.
“Ngọc Thanh!”
Ông cụ dừng động tác uống.
Hứa Ngọc Thanh cứng đờ, bấy giờ mới thu liễm.
Mặt Phan Lâm không cảm giác nhìn Hứa Ngọc Thanh.
Ở trong lòng anh, ngay cả người xa lạ Hứa Ngọc Thanh cũng không bằng.
Nhưng đối với ông cụ Hứa, anh vẫn cảm thấy thiếu nợ.
“Đây là nhà họ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-o-re/693265/chuong-1240.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.