*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Phan Lâm không trả lời câu hỏi của Tống Văn Trung, anh chịu đựng đau đớn như hỏa thiêu trong cơ thể, run rẩy lấy một cây kim châm cứu ra, đâm về phía mi tâm mình.
Chỉ trong nháy mắt, làn da màu đỏ đậm của anh đỡ hơn nhiều, cơ thể run rẩy cũng chậm rãi ổn định lại, thở ra một hơi.
Nhưng mà...
Khóe mắt anh xuất hiện lượng lớn tĩnh mạch đen xì, giống như con rắn đen nhúc nhích, da đầu của người xem run lên, nghiềm túc xem.
“Cái gì?”
Tống Văn Trung u mê.
“Họ Phan! Cậu điên rồi à?”
Quách Tuấn Trọng càng thê lương gâm thét.
Bốn phía vô cùng kinh ngạc, bọn họ hoàn toàn không biết đã xảy ra chuyện gì.
Nhưng mà thấy Phan Lâm đứng dậy một lân nữa.
Sừng sững ở trên sân, giống như người không xảy ra chuyện gì! “Chẳng lẽ là...”
Trương Quốc Hùng há to miệng, đôi mắt đờ đẫn.
“Phó hội trưởng Hùng, chuyện này là sao đây? Bác sĩ Lâm làm gì thế?”
“Phó hội trưởng Hùng?”
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thế?”
Người xung quanh vội vàng hỏi Trương Quốc Hùng.
“Hai người các cậu, sao phải khổ như thế?”
Lúc này, ông Kiên vẫn luôn không lên tiếng đột nhiên đứng dậy, bình tĩnh nói một cầu.
Mọi người trợn to mắt nhìn ông Kiên.
Có thể khiến ông ta nói như thể, đủ để thấy thủ đoạn này của Phan Lâm...
Không tâm thường! “Trương Quốc Hùng, tên nhóc này làm gì thế?”
Trịnh Nam Thiên cảm thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-o-re/693190/chuong-1165.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.