*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sắc mặt của Lý Cẩm trắng bệch đến cực điểm, cơ thể của cô ta mềm oặt, người đã có chút đứng không vững.
Ở đất Giang Thành này, Trịnh Tú Lan cũng được xem như là có chút thanh danh, đương nhiên thực lực không thể khinh thường.
Thế nhưng dưới tình huống cho dù đối phương đã biết rõ có Trịnh Tú Lan ở đó còn dám ra tay, điêu này đã chứng minh địa vị của đối phương không nhỏ.
Lần này nên làm như thế nào đây? Lý Cẩm cảm thấy vô cùng lo lắng, cô ta vội vàng tránh thoát khỏi Lưu Lăng Nhiên, dự định lấy điện thoại di động ra gọi điện báo cảnh sát.
“Lý Cẩm, cháu làm gì thế?”
Bên cạnh, Lưu Thu Yến nhìn thấy cảnh này, vội vàng giành lấy điện thoại của Lý Cẩm, bà ta còn giận dữ mắng.
“Cậu tư làm thế cũng chỉ vì muốn tốt cho cháu mà thôi, thế mà cháu còn đưa tay ra giúp người ngoài? Chị à, chị quản cho tốt con gái của mình đi, đâu có chuyện ăn cây táo rào cây sung như thế!”
Lời nói này rất nặng nề, nhưng Lưu Lăng Nhiên cũng chẳng thể phản bác được, bà ta chỉ có thể trừng mắt nhìn Lý Cẩm rồi nói.
“Con ngoan ngoãn một chút.”
“Mẹ à, để cho con và anh rể nói chuyện một lúc được không, đừng làm lớn chuyện này lên làm gì, nếu không, tất cả mọi người đều không có chỗ tốt gì.”
Lý Cẩm khóc không ra nước mắt nói.
“Sao thế?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-o-re/693165/chuong-1140.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.