*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Láo xược!”
Người đàn ông kia giận tím mặt.
“Bác sĩ Lâm, cậu đúng là to gan, cậu định làm gì đây? Cậu muốn đối đầu với Cô Sơn chúng tôi à? Muốn chống lại liên minh mười ba Cô Sơn ư? Tôi nói cho cậu biết, dạng thế lực giống như nhà họ Dương, chúng tôi còn mười hai thế lực nữa, cậu đấu với người nhà họ Dương, cậu còn có thể đấu với thế lực của mười hai gia tộc chúng tôi nữa ư? Cậu chán sống à?”
“Thật đúng là lấy trứng chọi đát”
“Không biết tốt xấu, thật đúng là điếc không sợ súng!”
Những người còn lại cũng nhao nhao mắng chửi.
Nhưng Phan Lâm lại bình tính như thường, không chút nào bị lay động, sắc mặt anh không thay đổi, nói.
“Thật ra nếu các người chịu ngoan ngoãn đàm phán với tôi, hạ thấp tư thái xuống, hạ thấp giọng điệu nói chuyện của mình xuống, nói không chừng tôi sẽ tiếp nhận những lời các người nói.
Chỉ là...”
“Chỉ là cái gì?”
Người đàn ông kia hừ lạnh một tiếng, hỏi Phan Lâm.
“Chỉ là ở ngay trước mặt tôi, các người đánh thủ hạ của tôi thành dáng vẻ như thế này, nếu như tôi không làm chút gì đó, sao có thể khiến giáo chúng tin phục? Làm sao còn có thể ngồi vững trên vị trí Giáo chủ của Đông Hoàng Giáo này chứ?”
“Nếu như cậu dám đối đầu với Cô Sơn tôi! Cho dù có là vị trí nào đi chăng nữa thì cậu cũng không ngồi vững
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-o-re/693145/chuong-1120.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.