*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Thuật châm cứu ư? Nghề y? Hô hấp của Dương Thanh Tùng trở nên run rẩy, đôi mắt già nua của ông ta trừng to, nghẹn ngào nói.
“Chẳng lẽ cậu chính là một người võ y?”
“Chú à, căn cứ vào những thông tin trên tư liệu thì cậu ta thật đúng là một võ y, hơn nữa còn là một võ y hết sức cường đại!”
Bên này, Dương Hồng Vũ lớn tiếng nói.
Bên này, những người đang có mặt ở hiện trường lại một lần nữa sôi trào.
“Thật đúng là không nghĩ đến, anh ta thế mà lại là võ y!”
“Còn trẻ như vậy đã làm võ y, quả nhiên là thiên tài hiếm có trên đời này!”
“Không chỉ có thân thể Tiên Thiên Cương còn có y thuật siêu việt, thần y Lâm này cũng quá yêu nghiệt rôi nhỉ?”
“Rốt cuộc anh ta là quái tài từ đâu ra thế?”
Mọi người đều sợ hãi thán phục.
Dương Thanh Tùng từ trong khiếp sợ lấy lại tinh thân, ông ta trâm giọng nói.
“Cho dù cậu có là võ y thì sao chứ? Đời này tôi đã tiếp xúc qua với rất nhiều cao thủ y võ, người thua dưới tay tôi lại càng nhiều vô kể.
Giáo chủ Lâm à, nếu như cậu cho rằng dựa vào chút y thuật của mình mà có thể chém giết được tôi, như vậy cậu hoàn toàn sai rồi!”
“Vậy chúng ta cứ thử một chút xem.”
Phan Lâm bình tĩnh nói.
Ánh mắt của Dương Thanh Tùng trở nên ngưng trọng, không dài dòng nữa, ông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-o-re/693137/chuong-1112.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.