Người của Cổ Linh đường đều bị đưa ŠŸ di hết, Thanh Hà đường lại trở về sự yên tĩnh ban đầu.
Nhưng lúc này, miếu đường của Thanh Hà đường trông vẫn rách nát vô cùng, e là chỗ ở của ăn mày…cũng xa hoa hơn Thanh Hà đường này.
Tưởng Xà ngồi trêи một chiếc ghế vẫn chưa bị đập vỡ, trông rất bất an, thi thoảng lại nhìn sang phía Phan Lâm.
Nhưng Phan Lâm chỉ nhắm mắt ngồi, không đề ý đến cô.
Cứ thế đến tận đêm, Phan Lâm mới từ từ mở mắt.
“Có gì ăn không?”
Phan Lâm nói.
“Có, có!”
Tưởng Xà vội gật đầu, liền chạy đến một căn phòng nhỏ trong đường, lấy gạo và một chút rau của ra, bắt đầu chế biến.
: Một lúc sau, cô bưng hai đĩa đồ ăn và cơm đến.
Phan Lâm không khách sáo, bắt đầu ăn.
“Hương vị hơi chán.”
“Dù sao cũng không có gia vị mà….”
Tưởng Xà nặn ra nụ cười.
Phan Lâm gật đầu, cứ thế ăn.
“Lâm đại ca, lần này chúng ta coi như là đắc tội triệt để với Cổ Linh đường rồi! Tôi lo là ngày mai vị đường chủ đó của Cổ Linh đường sẽ đến, lúc đó..chúng ta nên đối phó thế nào?”
Tưởng Xà cần thận dè dặt hỏi.
“Cách đại hội vẫn còn hai hôm nếu như Cổ Linh đường thực sự rÑg tranh đoạt ngôi vị giáo chủ, thì sẽ không động chạm tới chúng ta vào lúc này, tôi là đường chủ của Cổ Linh đường, chắc chắn sẽ chọn cách tính sổ sau đại hội, nếu như đạt được ngôi vị giáo chủ, sau đó thanh trừ từ từ, không phải tốt hơn sao?”
Phan Lâm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-o-re/693015/chuong-990.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.