“Gia chủ!”
Vô số người của nhà họ Dương hét lên một tiếng thảm thiết.
Bọn họ mở to mắt, run rầy khóc.
Nhưng Dương Tuấn Khải không còn nghe thấy âm thanh của bọn họ nữa rồi.
Phan Lâm buông lỏng tay.
Dương Tuấn Khải mềm nhũn như bị rút mất xương cốt, thân thể nhẹ nhành ngã xuống trêи mặt đất, lại lần nữa không có chút động tĩnh.
Thế nhân thẫn thờ mà nhìn.
Thời gian vào lúc này như bị đóng băng.
Trong một thời gian ngắn, Phan Lâm đã giết chết cả hai ba con Dương Tuấn Khải.
Thật đáng sợ.
“Ngươi điên rồi! Ngươi điên rồi! Ngươi … ngươi tuyệt đối là điên rồi!”
Dương Phi Dương run rầy chỉ vào Phan Lâm, run rầy hét lên.
“Tôi … thật sự điên rồi!”
Phan Lâm ôm trán, thần sắc có chút thống khổ.
Anh dường như muốn ngắn cản bản thân không thể tiếp tục như vậy, nhưng sự căm hận trong nội tâm và lý trí mất kiểm soát khiến anh không cách nào làm như vậy.
Phan Lâm phải thừa nhận, anh đã mất kiểm soát rồi.
“Giết! Giết cho tôi!”
Dương Phi Dương vừa lùi bước chân về phía sau vừa gầm lên.
Những người của nhà họ Dương liều mạng phát động một cuộc tấn công về phía Phan Lâm, Dịch Quế Lâm và những người khác.
Gia chủ bị giết, mọi người trong nhà họ Dương cũng rất phẫn nộ.
Như câu nói “Ai binh tất tinh”
*, những người của nhà họ Dương này vì cái chết của Dương Tuấn Khải, mà đã bùng nổ với sức mạnh chiến dấu chưa từng có.
*Ai binh tất tỉnh: quân đội bị áp bức vùng lên mà chiến đấu thì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-o-re/692991/chuong-966.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.