Mặc dù Phan Lâm chiến lực phi phàm khiến người khác phải khϊế͙p͙ sợ.
Nhưng lúc đánh nhau anh luôn nương tay, chỉ khiến bọn họ mất đi khả năng chiến đấu, không đề họ đứng dậy nữa, từ đầu đến cuối đều không hề ra tay đánh chết người.
Điều này cũng khiến đám đông thêm khí thế.
Bọn chúng nghĩ rằng..bác sĩ Lâm không biết giết người! Cùng lắm là nằm dài trêи nền, sau đó là nằm viện thêm mấy tháng, hình hư cũng không có gì to tát.
Tất cả mọi người đều có suy nghĩ như vậy.
Phan Lâm cũng phát hiện ra điều đó.
Trước đó sau khi đánh bại gần ngàn người xong, trong mắt bọn chúng toàn là nồi khϊế͙p͙ sợ.
Nhưng sau khi anh đánh bại 2 ngàn người thì nôi khϊế͙p͙ sợ của chúng cũng dần tan biến.
Nếu đã như vậy, thì cũng nên để chúng cảm nhận nỗi kinh sợ thật sự! Phan Lâm lạnh lùng “hừ”
1 tiếng, lại tiếp tục lao vào đám người đang xông đến.
Lúc này, tay chân anh không còn đơn giản là đánh ngã xuống nền nữa.
Rắc! Rắc! Rắc!….
Đứng từ xa có thề nghe thấy cả tiếng Xương cốt gãy vụn.
Tiếp sau đó là tiếng kêu khóc thảm thiết.
Có người bị đánh bay lên tận mấy chục mét trêи không trung rồi rơi thằng xuống đất.
Cũng có người bị đá văng vào tường, ngã xuống nền, không rõ sống chết.
Còn có cả cảnh tượng 1 đấm xuyên lồng ngực, 1 cước bẻ gãy cả tứ chi.
Tốc độ người nằm xuống nền bắt đầu chậm hơn, nhưng lúc này, những kẻ đã ngã xuống thì đến cả sức kêu cũng không còn nửa.
Nào là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-o-re/692971/chuong-946.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.