Sự kiêu ngạo của Phan Lâm khiến cho Vạn đại sư và những người khác càng thêm kϊƈɦ động.
Đám đông đồng loạt nghiến răng, hận không thể đem tên kiêu ngạo này ra phân thành trăm mảnh.
“Được! Được! Đươc! Bác sĩ Lâm! Cậu không chỉ trẻ đuổi đầy tham vọng, mà còn rất ngông cuồng! Ta rất bái phục, có điều ta hy vọng cậu có thể hiểu rõ 1 chuyện!”
Vạn đại sư gằng giọng cố gắng kiểm nén cơn phẫn nộ.
“Chuyện gi?”
“Cậu nên biết, bây giờ cậu đang đứng ở đâu! Và ở nơi này ai mới à chủ nhân!”
Vạn đại sư thét lên rồi dùng tay ra hiệu.
Rầm! Rầm! rầm….
Một loạt ô tô màu đen xông thẳng vào quảng trường đồ nát, sau đó, rất nhiều bóng người từ trêи xe bước xuống.
Toàn bộ đều mặc vest đen, có cả nam lẫn nữ.
Hơn nữa…đấy không phải là những người tầm thường, trêи người bọn họ toát ra khí chất bình thản, lạnh lùng.
Bọn họ là võ sĩ! Những võ sĩ có thực lực rất đáng gờm! Ít nhất đã đạt đến độ thân thủ bất phàm….
Chả trách Vạn đại sư lại tự tin như vậy! Trong tay ông ta có nhiều võ sĩ cao cường như vậy, đừng nói là ở Thanh Đô, do dù khắp cả nước, ông ta cũng không sợ bất.
cứ ai! Chỉ là, đã đến nơi này rồi, Phan Lâm làm sao có thề thoát ra được? “Nói như vậy có nghĩa là, vị Vạn đại sư này muốn quản chuyện của tôi sao?”
“Bác sĩ Lâm, tôi biết cậu là 1 võ y rất xuất chúng, Cậu càng là song Thiên Kiệu Lệnh hiếm có! Nhưng tôi phải nói cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-o-re/692968/chuong-943.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.