“Chủ tịch Lâm! Đã đến lúc nào rồi mà anh còn quan tâm đến buổi đấu giá này nữa chứ? Chúng ta lại không có tiền, lấy đâu mà mua nổi đồ của buổi đấu giá này? Hà cớ gì phải lãng phí thời gian ở buổi đấu giá này?”
Huỳnh Lam sốt ruột nói.
Phan Lâm không nói lời nào, tầm mắt tiếp tục nhìn lên trêи gian trưng bày.
“Chủ tịch Lâm! Rốt cuộc anh có nghe thấy lời nói của tôi không vậy? Nhà họ Dương đã xin được viện trợ! Bọn họ có viện trợ tỪ bên ngoài rồi! Coi như là tôi cầu xin anh! Chúng ta nhanh chóng rời khỏi đây thôi! Cậu Ba nhà họ Dương kia nếu như đã dám mời người kia đến đây, vậy người kia chắc chắn không dễ đối phó đâu, tôi chỉ có mấy người, tôi thât sư lo lắng sẽ không có cách nào kịp thời bảo vệ anh được, nếu như anh có bất trắc gì thì tôi sẽ thành người mang tội mất!”
Huỳnh Lam sốt ruột đến sắp khóc thành tiếng luôn rồi.
Thế nhưng Phan Lâm lại trả lời cho ông hai chữ đơn giản: “Ngồi xuống!”
Giọng nói vang lên, Huỳnh Lam lập tức sững SỜ.
“Không nghe thấy lời tôi nói sao? Ngồi xuống.”
Phan Lâm lại nói.
“Chủ tịch Lâm…”
Huỳnh Lam vừa há miệng, lại thấy Phan Lâm khẽ nghiêng đầu.
Lúc đối diện với ánh mắt nặng nề kia của Phan Lâm, Huỳnh Lam không dám bộc phát tính khí nữa, chỉ có thể cứng nhắc ngồi xuống ghế.
Mấy tên thuộc hạ ở phía sau đưa mắt nhìn nhau, đều không dám lên tiếng.
Phan Lâm tiếp tục nhìn lên gian trưng bày.
Đã là thương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-o-re/692956/chuong-931.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.