Nhịn thấy Trịnh Tú Lan đến gần, Phan: Lâm bỗng thở gấp, bắt đầu trở nên cảnh giác.
Trịnh Tú Lan rốt cuộc là muốn làm gì? Phan Lâm không khỏi thắc mắc.
– Nhưng một giây sau đó, Trịnh Tú Lan lại đặt tay lên áo vest của anh, nhẹ nhàng Cởi nó ra.
Phan Lâm hơi hoảng.
Rất nhanh, áo vest ngoài của anh đã nằm trêи tay Trịnh Tú Lan, cô nhẹ nhàng đặt áo lên trêи ghế.
Tiếp theo, cô bắt đầu cởi bỏ những thứ còn lại.
Phan Lâm bắt dầu mơ hồ hiểu ra chuyện gi, anh khẽ nhúc nhích người.
““Aaaa!”
Trịnh Tú Lan bị dọa đến hét lên, có rùng mình đứng phắt dậy, không dám đụng chạm gì nữa.
Phan Lâm giả vờ như bị tiếng hét làm tỉnh giấc, từ từ mở hai mắt ra.
“Tú Lan, có chuyện gì vậy?”
Anh vò trán làm ra vẻ như vẫn còn say rượu, mơ hồ _ˆ hỏi., “À… không… không có gì, Phan Lâm, em thấy anh uống say rồi nên muốn giúp anh cởi quần áo cho dễ ngủ.”
Trịnh Tú Lan gượng gạo cười.
“Thế à… thế thì cảm ơn em nhé, nhưng mà em là con gái e là không thích hợp lắm, chuyện này mà đồn ra ngoài sẽ ảnh hưởng đến thanh danh của em.”
Phan Lâm mỉm cười đứng thẳng người dậy: “Chắc là anh không sao nữa đâu, anh quay về nghỉ ngơi đây.”
“Phan Lâm, bây giờ trời cũng tối ri, anh cứ ngủ lại ở đây đi, nếu anh cảm thây không tiện thì em ra ngoài trước đây.”
Trịnh Tú Lan vội ngăn anh lại.
“Thật ngại quá.”
Phan Lâm không hề phản đối.
“Cần gì cứ nói với em là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-o-re/692936/chuong-911.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.